Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng…

Chương 13

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Một tiếng sau, Hỷ Hỷ đã chuyển đến phòng 601 của khách sạn Con thỏ.Cô gỡ bức tranh màu nước hình hai chú thỏ đang gặm cà rốt trên tường đặt sang một bên, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.Thì ra cuốn sách Lâm Khắc thường hay đọc là Sudokul.Không phải anh ta cần ghi chép gì, mà chỉ đơn giản là đang giải câu đố.Sáu giờ, cô rời khỏi khách sạn, uống một ly vodka vị đào ở quán bar, sau đó đến cửa hàng điện tử mua một chiếc máy tính.Tám giờ, cô xách chiếc laptop về đến khách sạn.Trong tiền sảnh, cô thoáng thấy bóng dáng Lâm Khắc.Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, ngồi trên ghế sô pha chăm chú giải sudoku.Cô ngẩng cao đầu đi ngang qua, không chú ý đến sự tồn tại của anh ta.Cô bước vào phòng, lấy laptop từ trong hộp đựng ra và cắm giắc nguồn điện.Lâm Khắc vẫn ở dưới sảnh giải đố sudoku.Cô ở trong phòng 601, đăng nhập google.Cô đánh tên Lâm Khắc trong ô tìm kiếm.Một phông nền chi chít chữ hiện ra trên màn hình, tổng cộng có 487.000 kết quả có liên quan đến từ khóa “Lâm Khắc”.Có Lâm Khắc Hoa, Lâm Khắc Trung, Lâm Khắc Quang, Lâm Khắc Bỉnh, Lâm Khắc Châu, và cả một đống Lâm Khắc gì gì đó nữa.Có bốn gã trai bao Lâm Khắc, ba võ sỹ quyền anh Lâm Khắc, một cuốn tiểu thuyết dở ẹc có tên là Lâm Khắc cô đơn, một vị giáo sư nhân loại học cũng tên Lâm Khắc (chuyên nghiên cứu hắc tinh tinh thời tiền sử)...Không hề có cái tên Lâm Khắc mà cô muốn tìm kiếm.Khoan, chờ chút đã... cô tìm thấy một trang blog cá nhân. Chủ tài khoản tên là Anna.

Một tiếng sau, Hỷ Hỷ đã chuyển đến phòng 601 của khách sạn Con thỏ.

Cô gỡ bức tranh màu nước hình hai chú thỏ đang gặm cà rốt trên tường đặt sang một bên, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.

Thì ra cuốn sách Lâm Khắc thường hay đọc là Sudokul.

Không phải anh ta cần ghi chép gì, mà chỉ đơn giản là đang giải câu đố.

Sáu giờ, cô rời khỏi khách sạn, uống một ly vodka vị đào ở quán bar, sau đó đến cửa hàng điện tử mua một chiếc máy tính.

Tám giờ, cô xách chiếc laptop về đến khách sạn.

Trong tiền sảnh, cô thoáng thấy bóng dáng Lâm Khắc.

Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, ngồi trên ghế sô pha chăm chú giải sudoku.

Cô ngẩng cao đầu đi ngang qua, không chú ý đến sự tồn tại của anh ta.

Cô bước vào phòng, lấy laptop từ trong hộp đựng ra và cắm giắc nguồn điện.

Lâm Khắc vẫn ở dưới sảnh giải đố sudoku.

Cô ở trong phòng 601, đăng nhập google.

Cô đánh tên Lâm Khắc trong ô tìm kiếm.

Một phông nền chi chít chữ hiện ra trên màn hình, tổng cộng có 487.000 kết quả có liên quan đến từ khóa “Lâm Khắc”.

Có Lâm Khắc Hoa, Lâm Khắc Trung, Lâm Khắc Quang, Lâm Khắc Bỉnh, Lâm Khắc Châu, và cả một đống Lâm Khắc gì gì đó nữa.

Có bốn gã trai bao Lâm Khắc, ba võ sỹ quyền anh Lâm Khắc, một cuốn tiểu thuyết dở ẹc có tên là Lâm Khắc cô đơn, một vị giáo sư nhân loại học cũng tên Lâm Khắc (chuyên nghiên cứu hắc tinh tinh thời tiền sử)...

Không hề có cái tên Lâm Khắc mà cô muốn tìm kiếm.

Khoan, chờ chút đã... cô tìm thấy một trang blog cá nhân. Chủ tài khoản tên là Anna.

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Một tiếng sau, Hỷ Hỷ đã chuyển đến phòng 601 của khách sạn Con thỏ.Cô gỡ bức tranh màu nước hình hai chú thỏ đang gặm cà rốt trên tường đặt sang một bên, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.Thì ra cuốn sách Lâm Khắc thường hay đọc là Sudokul.Không phải anh ta cần ghi chép gì, mà chỉ đơn giản là đang giải câu đố.Sáu giờ, cô rời khỏi khách sạn, uống một ly vodka vị đào ở quán bar, sau đó đến cửa hàng điện tử mua một chiếc máy tính.Tám giờ, cô xách chiếc laptop về đến khách sạn.Trong tiền sảnh, cô thoáng thấy bóng dáng Lâm Khắc.Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, ngồi trên ghế sô pha chăm chú giải sudoku.Cô ngẩng cao đầu đi ngang qua, không chú ý đến sự tồn tại của anh ta.Cô bước vào phòng, lấy laptop từ trong hộp đựng ra và cắm giắc nguồn điện.Lâm Khắc vẫn ở dưới sảnh giải đố sudoku.Cô ở trong phòng 601, đăng nhập google.Cô đánh tên Lâm Khắc trong ô tìm kiếm.Một phông nền chi chít chữ hiện ra trên màn hình, tổng cộng có 487.000 kết quả có liên quan đến từ khóa “Lâm Khắc”.Có Lâm Khắc Hoa, Lâm Khắc Trung, Lâm Khắc Quang, Lâm Khắc Bỉnh, Lâm Khắc Châu, và cả một đống Lâm Khắc gì gì đó nữa.Có bốn gã trai bao Lâm Khắc, ba võ sỹ quyền anh Lâm Khắc, một cuốn tiểu thuyết dở ẹc có tên là Lâm Khắc cô đơn, một vị giáo sư nhân loại học cũng tên Lâm Khắc (chuyên nghiên cứu hắc tinh tinh thời tiền sử)...Không hề có cái tên Lâm Khắc mà cô muốn tìm kiếm.Khoan, chờ chút đã... cô tìm thấy một trang blog cá nhân. Chủ tài khoản tên là Anna.

Chương 13