Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng…

Chương 18

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Một ngày đầu tháng 10, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn lúc 12 giờ, ngồi trong quán cafe đọc Chòm sao hôm nay.Đừng nghĩ ngợi lung tung,Cứ như vậy sẽ chỉ lãng phí tuổi xuân.Hãy học một kỹ năng nào dó,Bạn sẽ thu hoạch được những điều không ngờ.Hai giờ chiều, cô bước ra từ quán cafe, nhét chi phiếu tháng này vào hòm thư gửi cho Đới Đức Lễ.Năm rưỡi chiều, cô mua một đôi giày giả da đỏ trong cửa hàng giày.Lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô vô tình ngước lên nhìn ánh sáng dần tắt của buổi chiều tà đang phản chiếu từ dãy cửa số kính kiểu Pháp trên tầng hai của khu nhà đối diện, thấp thoáng bóng dáng vài cô gái đang tập Yoga trên đó.Cô đi qua, đăng ký ở quầy tiếp tân.Mỗi tuần hai buổi, cô học Hatha Yoga.Huấn luyện viên hướng dẫn là NiNa, một cô gái xinh đẹp người Ấn.NiNa dạy cô rằng, lúc luyện tập phải xóa hết mọi tạp niệm trong đầu.Vậy nhưng cô chẳng tài nào làm được. Khi cố tĩnh tâm, ngàn vạn suy nghĩ cứ lướt qua tâm trí cô.Cô thích chiếm chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, thi thoảng lén nhìn xuống quán cafe phía đối diện. Lâm Khắc thường ẩn mình trong quán cafe kia.Ngồi ở đó, anh ta đã giải được bao nhiêu câu sudoku rồi nhỉ?Anh ta sắp thành tinh rồi.Một ngày giữa tháng 12, giống như những học viên khác, cô trải một tấm nệm trên sàn phòng học, chuẩn bị đến giờ lên lớp.Hôm đó, NiNa không đến.Một đôi chân dài trắng ngần bước vào trong lớp.Nhưng đó là của một người đàn ông.

Một ngày đầu tháng 10, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn lúc 12 giờ, ngồi trong quán cafe đọc Chòm sao hôm nay.

Đừng nghĩ ngợi lung tung,

Cứ như vậy sẽ chỉ lãng phí tuổi xuân.

Hãy học một kỹ năng nào dó,

Bạn sẽ thu hoạch được những điều không ngờ.

Hai giờ chiều, cô bước ra từ quán cafe, nhét chi phiếu tháng này vào hòm thư gửi cho Đới Đức Lễ.

Năm rưỡi chiều, cô mua một đôi giày giả da đỏ trong cửa hàng giày.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô vô tình ngước lên nhìn ánh sáng dần tắt của buổi chiều tà đang phản chiếu từ dãy cửa số kính kiểu Pháp trên tầng hai của khu nhà đối diện, thấp thoáng bóng dáng vài cô gái đang tập Yoga trên đó.

Cô đi qua, đăng ký ở quầy tiếp tân.

Mỗi tuần hai buổi, cô học Hatha Yoga.

Huấn luyện viên hướng dẫn là NiNa, một cô gái xinh đẹp người Ấn.

NiNa dạy cô rằng, lúc luyện tập phải xóa hết mọi tạp niệm trong đầu.

Vậy nhưng cô chẳng tài nào làm được. Khi cố tĩnh tâm, ngàn vạn suy nghĩ cứ lướt qua tâm trí cô.

Cô thích chiếm chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, thi thoảng lén nhìn xuống quán cafe phía đối diện. Lâm Khắc thường ẩn mình trong quán cafe kia.

Ngồi ở đó, anh ta đã giải được bao nhiêu câu sudoku rồi nhỉ?

Anh ta sắp thành tinh rồi.

Một ngày giữa tháng 12, giống như những học viên khác, cô trải một tấm nệm trên sàn phòng học, chuẩn bị đến giờ lên lớp.

Hôm đó, NiNa không đến.

Một đôi chân dài trắng ngần bước vào trong lớp.

Nhưng đó là của một người đàn ông.

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Một ngày đầu tháng 10, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn lúc 12 giờ, ngồi trong quán cafe đọc Chòm sao hôm nay.Đừng nghĩ ngợi lung tung,Cứ như vậy sẽ chỉ lãng phí tuổi xuân.Hãy học một kỹ năng nào dó,Bạn sẽ thu hoạch được những điều không ngờ.Hai giờ chiều, cô bước ra từ quán cafe, nhét chi phiếu tháng này vào hòm thư gửi cho Đới Đức Lễ.Năm rưỡi chiều, cô mua một đôi giày giả da đỏ trong cửa hàng giày.Lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô vô tình ngước lên nhìn ánh sáng dần tắt của buổi chiều tà đang phản chiếu từ dãy cửa số kính kiểu Pháp trên tầng hai của khu nhà đối diện, thấp thoáng bóng dáng vài cô gái đang tập Yoga trên đó.Cô đi qua, đăng ký ở quầy tiếp tân.Mỗi tuần hai buổi, cô học Hatha Yoga.Huấn luyện viên hướng dẫn là NiNa, một cô gái xinh đẹp người Ấn.NiNa dạy cô rằng, lúc luyện tập phải xóa hết mọi tạp niệm trong đầu.Vậy nhưng cô chẳng tài nào làm được. Khi cố tĩnh tâm, ngàn vạn suy nghĩ cứ lướt qua tâm trí cô.Cô thích chiếm chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, thi thoảng lén nhìn xuống quán cafe phía đối diện. Lâm Khắc thường ẩn mình trong quán cafe kia.Ngồi ở đó, anh ta đã giải được bao nhiêu câu sudoku rồi nhỉ?Anh ta sắp thành tinh rồi.Một ngày giữa tháng 12, giống như những học viên khác, cô trải một tấm nệm trên sàn phòng học, chuẩn bị đến giờ lên lớp.Hôm đó, NiNa không đến.Một đôi chân dài trắng ngần bước vào trong lớp.Nhưng đó là của một người đàn ông.

Chương 18