Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng…

Chương 24

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Ngày thứ hai, cô đáp chuyến tàu từ Sapporo đi Kushiro. Lần này, cuối cùng Lâm Khắc đã ngồi cùng khoang với cô.Anh ta đội tóc bạc, vận một bộ comple với dáng may lỗi mốt, tay chống một chiếc gậy, đóng giả thành một ông cụ lưng gù, chân đi tập tễnh tìm đến chỗ ngồi ở dãy phía trước, cách cô khoảng mười hai hàng.Trên cả chặng đường, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, Hỷ Hỷ không còn lo Lâm Khắc sẽ lạc mất cô nữa.Cô cúi đầu, chăm chú đoán mò mục Chòm sao hôm nay trên tờ báo Nhật, rồi lại quay sang đọc sách. Hơi ấm từ máy sưởi trên tàu và chuyến hành trình gập ghềnh khiến con người ta dễ dàng buồn ngủ. Và cô cũng không phải ngoại lệ.Cô ngủ mê mệt không biết trời đất là gì, trong cơn mơ vô thức, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cô. Cô mặc kệ, nhưng bàn tay kia vẫn tiếp tục lay một hồi.Cô mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt mông lung phía trước dần dần hiện rõ, người nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với cô. Anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài, lẩm nhẩm vài câu tiếng Nhật gì đó.Thì ra tàu đã đến ga cuối, và hành khách đều đã xuống cả.Cô vội vàng đứng dậy xách hành lý.Lúc này, cô nhìn thấy ông cụ lưng gù cũng lọm khọm chống gậy rời khỏi toa xe.Cô bèn rời khỏi toa bằng cửa khác.Ở bên ngoài ga, tuyết đóng thật dày, hình như nơi này còn lạnh hơn cả Sapporo nữa.Cuối cùng cô cũng đi đến ga cuối của hành trình, đặt chân lên miền tuyết trắng mênh mông này.Trong giấc mơ kia, cô đã cùng anh đáp chuyến tàu đi về phương bắc.

Ngày thứ hai, cô đáp chuyến tàu từ Sapporo đi Kushiro. Lần này, cuối cùng Lâm Khắc đã ngồi cùng khoang với cô.

Anh ta đội tóc bạc, vận một bộ comple với dáng may lỗi mốt, tay chống một chiếc gậy, đóng giả thành một ông cụ lưng gù, chân đi tập tễnh tìm đến chỗ ngồi ở dãy phía trước, cách cô khoảng mười hai hàng.

Trên cả chặng đường, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, Hỷ Hỷ không còn lo Lâm Khắc sẽ lạc mất cô nữa.

Cô cúi đầu, chăm chú đoán mò mục Chòm sao hôm nay trên tờ báo Nhật, rồi lại quay sang đọc sách. Hơi ấm từ máy sưởi trên tàu và chuyến hành trình gập ghềnh khiến con người ta dễ dàng buồn ngủ. Và cô cũng không phải ngoại lệ.

Cô ngủ mê mệt không biết trời đất là gì, trong cơn mơ vô thức, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cô. Cô mặc kệ, nhưng bàn tay kia vẫn tiếp tục lay một hồi.

Cô mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt mông lung phía trước dần dần hiện rõ, người nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với cô. Anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài, lẩm nhẩm vài câu tiếng Nhật gì đó.

Thì ra tàu đã đến ga cuối, và hành khách đều đã xuống cả.

Cô vội vàng đứng dậy xách hành lý.

Lúc này, cô nhìn thấy ông cụ lưng gù cũng lọm khọm chống gậy rời khỏi toa xe.

Cô bèn rời khỏi toa bằng cửa khác.

Ở bên ngoài ga, tuyết đóng thật dày, hình như nơi này còn lạnh hơn cả Sapporo nữa.

Cuối cùng cô cũng đi đến ga cuối của hành trình, đặt chân lên miền tuyết trắng mênh mông này.

Trong giấc mơ kia, cô đã cùng anh đáp chuyến tàu đi về phương bắc.

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Ngày thứ hai, cô đáp chuyến tàu từ Sapporo đi Kushiro. Lần này, cuối cùng Lâm Khắc đã ngồi cùng khoang với cô.Anh ta đội tóc bạc, vận một bộ comple với dáng may lỗi mốt, tay chống một chiếc gậy, đóng giả thành một ông cụ lưng gù, chân đi tập tễnh tìm đến chỗ ngồi ở dãy phía trước, cách cô khoảng mười hai hàng.Trên cả chặng đường, hai người đã đi qua rất nhiều nơi, Hỷ Hỷ không còn lo Lâm Khắc sẽ lạc mất cô nữa.Cô cúi đầu, chăm chú đoán mò mục Chòm sao hôm nay trên tờ báo Nhật, rồi lại quay sang đọc sách. Hơi ấm từ máy sưởi trên tàu và chuyến hành trình gập ghềnh khiến con người ta dễ dàng buồn ngủ. Và cô cũng không phải ngoại lệ.Cô ngủ mê mệt không biết trời đất là gì, trong cơn mơ vô thức, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lay vai cô. Cô mặc kệ, nhưng bàn tay kia vẫn tiếp tục lay một hồi.Cô mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt mông lung phía trước dần dần hiện rõ, người nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với cô. Anh ta chỉ chỉ ra bên ngoài, lẩm nhẩm vài câu tiếng Nhật gì đó.Thì ra tàu đã đến ga cuối, và hành khách đều đã xuống cả.Cô vội vàng đứng dậy xách hành lý.Lúc này, cô nhìn thấy ông cụ lưng gù cũng lọm khọm chống gậy rời khỏi toa xe.Cô bèn rời khỏi toa bằng cửa khác.Ở bên ngoài ga, tuyết đóng thật dày, hình như nơi này còn lạnh hơn cả Sapporo nữa.Cuối cùng cô cũng đi đến ga cuối của hành trình, đặt chân lên miền tuyết trắng mênh mông này.Trong giấc mơ kia, cô đã cùng anh đáp chuyến tàu đi về phương bắc.

Chương 24