Cô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng…

Chương 51

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Cô thay quần áo, đi lại đôi bốt cao cổ, đặt chiếc vòng bạc vào trong túi rồi bước ra từ phòng hóa trang.Viên thanh tra kia đã rời khỏi.Cô đi xuyên qua dãy hành lang dài tối tăm của quán bar, lạc lõng vô định giữa tiếng nhạc sàn ồn ã vọng lại từ sau bức tường.Cậy nhờ cái chết,Chúng ta sẽ vươn tới những tinh cầu xa thẳm.Cô đẩy cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, những vì tinh tú lấp lánh giăng tràn khắp nơi.Anh đang ở trên đó, nhìn cô mỉm cười.Đây là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời cô.Hỷ Hỷ bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.Cô nhìn qua, hướng về bóng dáng khoác chiếc jacket xanh đang đứng ở bên kia đường.Anh vẫn luôn đợi cô.Hỷ Hỷ mỉm cười, thả bước trên con đường về rải nhựa.Lâm Khắc bước tới, không phải ở khoảng cách 100 mét nữa, mà là đến bên cạnh cô.Hai người bước đi trong yên lặng và hạnh phúc.Cô thì thầm, giọng mềm như gió:“Nếu ngày mai anh đến nơi này, thì sẽ không gặp được em đâu.”Anh ngạc nhiên:“Em định đi đâu sao?”“Ngày mai em sẽ kết hôn!”Nét mặt anh ngưng đọng, hỏi một cách khẽ khàng, chua xót:“Em kết hôn cùng ai?”“Em sẽ kết hôn với người sẽ cùng em kết hôn thôi!”, cô nhàn nhã tiến về phía trước.Đi được một đoạn, cô bỗng ngoảnh lại nhìn về phía anh, đôi mắt to đen láy mơ màng:“Anh có biết người đó ở đâu không?”

Cô thay quần áo, đi lại đôi bốt cao cổ, đặt chiếc vòng bạc vào trong túi rồi bước ra từ phòng hóa trang.

Viên thanh tra kia đã rời khỏi.

Cô đi xuyên qua dãy hành lang dài tối tăm của quán bar, lạc lõng vô định giữa tiếng nhạc sàn ồn ã vọng lại từ sau bức tường.

Cậy nhờ cái chết,

Chúng ta sẽ vươn tới những tinh cầu xa thẳm.

Cô đẩy cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, những vì tinh tú lấp lánh giăng tràn khắp nơi.

Anh đang ở trên đó, nhìn cô mỉm cười.

Đây là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời cô.

Hỷ Hỷ bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.

Cô nhìn qua, hướng về bóng dáng khoác chiếc jacket xanh đang đứng ở bên kia đường.

Anh vẫn luôn đợi cô.

Hỷ Hỷ mỉm cười, thả bước trên con đường về rải nhựa.

Lâm Khắc bước tới, không phải ở khoảng cách 100 mét nữa, mà là đến bên cạnh cô.

Hai người bước đi trong yên lặng và hạnh phúc.

Cô thì thầm, giọng mềm như gió:

“Nếu ngày mai anh đến nơi này, thì sẽ không gặp được em đâu.”

Anh ngạc nhiên:

“Em định đi đâu sao?”

“Ngày mai em sẽ kết hôn!”

Nét mặt anh ngưng đọng, hỏi một cách khẽ khàng, chua xót:

“Em kết hôn cùng ai?”

“Em sẽ kết hôn với người sẽ cùng em kết hôn thôi!”, cô nhàn nhã tiến về phía trước.

Đi được một đoạn, cô bỗng ngoảnh lại nhìn về phía anh, đôi mắt to đen láy mơ màng:

“Anh có biết người đó ở đâu không?”

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô ĐơnTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Ngôn TìnhCô đứng chết lặng trước bảng thông báo trong dãy hành lang của nhà hát, đôi vai nhỏ gầy buông thõng bất động, dường như đã đứng như vậy từ rất lâu rồi. Trên bảng danh sách dài ngoằng đó không có tên cô. Vậy là đúng như dự đoán, cô đã trượt. Cô mím chặt môi tự nhủ với mình rằng: “Chẳng qua chỉ là một vở kịch thôi mà.” À không, chẳng qua chỉ là một vở kịch mà cô đang rất muốn đóng mới đúng. Vở kịch đó có một vai diễn nhỏ - một bông hoa trong đám hoa ăn thịt người giữa khu vườn ma quái. Nếu vào một năm trước, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ khao khát được thủ một vai nhỏ đến mức chẳng ai có thể nhận ra như thế. Nhưng cô đã thất nghiệp từ rất lâu rồi. Có lẽ khoảng ba tháng, hay bốn tháng gì đó? và cô cũng chẳng còn nhớ rõ trong quãng thời gian đằng đẵng này đã có biết bao nhiêu lần giống như hôm nay, cô bị đánh trượt. Sáng sớm hôm nay khi bước lên sân khấu của nhà hát này, cô cố gắng múa thử một đoạn. Vì chưa từng nhìn thấy hoa ăn thịt người bao giờ, thế nên cô đành nhe răng giơ vuốt, cố gắng… Cô thay quần áo, đi lại đôi bốt cao cổ, đặt chiếc vòng bạc vào trong túi rồi bước ra từ phòng hóa trang.Viên thanh tra kia đã rời khỏi.Cô đi xuyên qua dãy hành lang dài tối tăm của quán bar, lạc lõng vô định giữa tiếng nhạc sàn ồn ã vọng lại từ sau bức tường.Cậy nhờ cái chết,Chúng ta sẽ vươn tới những tinh cầu xa thẳm.Cô đẩy cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài và ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm nay không một gợn mây, những vì tinh tú lấp lánh giăng tràn khắp nơi.Anh đang ở trên đó, nhìn cô mỉm cười.Đây là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời cô.Hỷ Hỷ bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.Cô nhìn qua, hướng về bóng dáng khoác chiếc jacket xanh đang đứng ở bên kia đường.Anh vẫn luôn đợi cô.Hỷ Hỷ mỉm cười, thả bước trên con đường về rải nhựa.Lâm Khắc bước tới, không phải ở khoảng cách 100 mét nữa, mà là đến bên cạnh cô.Hai người bước đi trong yên lặng và hạnh phúc.Cô thì thầm, giọng mềm như gió:“Nếu ngày mai anh đến nơi này, thì sẽ không gặp được em đâu.”Anh ngạc nhiên:“Em định đi đâu sao?”“Ngày mai em sẽ kết hôn!”Nét mặt anh ngưng đọng, hỏi một cách khẽ khàng, chua xót:“Em kết hôn cùng ai?”“Em sẽ kết hôn với người sẽ cùng em kết hôn thôi!”, cô nhàn nhã tiến về phía trước.Đi được một đoạn, cô bỗng ngoảnh lại nhìn về phía anh, đôi mắt to đen láy mơ màng:“Anh có biết người đó ở đâu không?”

Chương 51