Đêm khuya yên tĩnh bỗng có một tiếng động không lớn vang lên cắt ngang sự yêu tĩnh đó, lại thêm vài tiếng chó sủa khiến cho mọi người bị dọa sợ mà trỡ nên luống cuống. Cách đó không xa trong một ngõ nhỏ, người bán hạp đang quan sát chiếc bảng hiệu , Khắc Lãng đang đứng bên dưới chiếc đèn đường, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn chiếu đến càng làm cho hắn thêm thần bí, dáng người cao gầy hai tay thì vòng lại trước ngực, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình một quả ngọc màu lam thủy tinh sáng chói khiến mái tóc ánh thêm một tầng màu sắc. gió đêm thổi xuống khiến những sợi tóc trỡ nên hỗn độn nhưng lại tăng thêm một phần cuồng dã tiếp đó lại xuất hiện một chiếc xe dừng lại trước cửa. một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trên con đường nhỏ hẹp, trên tay cầm một sợi dây xích màu đem, cổ áo hình chữ v, làn váy ôm sát bên người buông nhẹ xuống, trên váy đặc biệt thêu một đóa hoa màu tím khiến người mặc càng lộ ra vẽ cao quý, mái tóc rối tung xõa trên vai nhưng lại thể hiện một nét tinh tế khiến…
Chương 24: Nhớ lại quá khứ: tính từng người
Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa TườngTác giả: Lãnh Vũ HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya yên tĩnh bỗng có một tiếng động không lớn vang lên cắt ngang sự yêu tĩnh đó, lại thêm vài tiếng chó sủa khiến cho mọi người bị dọa sợ mà trỡ nên luống cuống. Cách đó không xa trong một ngõ nhỏ, người bán hạp đang quan sát chiếc bảng hiệu , Khắc Lãng đang đứng bên dưới chiếc đèn đường, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn chiếu đến càng làm cho hắn thêm thần bí, dáng người cao gầy hai tay thì vòng lại trước ngực, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình một quả ngọc màu lam thủy tinh sáng chói khiến mái tóc ánh thêm một tầng màu sắc. gió đêm thổi xuống khiến những sợi tóc trỡ nên hỗn độn nhưng lại tăng thêm một phần cuồng dã tiếp đó lại xuất hiện một chiếc xe dừng lại trước cửa. một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trên con đường nhỏ hẹp, trên tay cầm một sợi dây xích màu đem, cổ áo hình chữ v, làn váy ôm sát bên người buông nhẹ xuống, trên váy đặc biệt thêu một đóa hoa màu tím khiến người mặc càng lộ ra vẽ cao quý, mái tóc rối tung xõa trên vai nhưng lại thể hiện một nét tinh tế khiến… chỉ chớp mắt, đã là 13 thu đã trôi qua, năm đó không quen Quỷ Thiên Lãnh, trên người đã sớm bao quanh một tầng mỵ hoặc mê người, một cái đầu mặc áo choàng trên bả vai, theo gió tán động, nhất tiếu nhất sân cũng làm lay động lòng người,(nhất tiếu nhất sân: một nụ cười một câu nắng mỏ) thân thủ mạnh mẽ Như Diệp dừng ở không trung vẽ ra một dường cong duyên dáng.Quái Sơn có thể chiếm được chỗ lần kỳ thật là quá quái dị, đâu đâu cũng có cây khô, thu thủy trường lưu,(nước sông mùa thu chảy dài) tạo ra một con đường cong co vòng vèo.Quỷ Lão Tử tuy rằng qua tuổi mạo điệt,(qua 70 tuổi) tóc dài như lông chim tiên hạc giống như tuyết trắng , sắc mặt hồng hào mang theo một hài đồng có vẻ yếu ớt, thân hình mạnh giống như chim yến, lại không giống như tuổi già sức yếu, ăn mặc hở hang giọng nói cao vút, "Đứng lại, hôm nay ta không đem ngươi trục xuất khỏi sư môn là không được."Nhợt nhạt cười, dựa vào địa thế Quái Sơn đem hắn đùa giỡn xoay vòng, làm nũng hô to, "Sư phó!"Giọng nói nhu nhuận như kiều tự thủy,(mềm mại như nàng kiều tựa như nước) bay thẳng vào trong tai quỷ Lão Tử làm hắn như nhũn ra, nàng xuất ra một vò rượu nhỏ, tận tình đong đưa , hơi thở làm say mê lòng người làm cho quỷ Lão Tử muốn ngừng mà không được, vẻ mặt ngạc nhiên rất giống nàng: "Của ta hảo đồ đệ, đây không phải hương mãn lâu loại mới nhất làm say lòng người sao? Còn không có mở bán ngươi cư nhiên lại có thể mua được."Nghĩ tới ngày đó thử rượu ở Túy Hồng Lâu, hương thơm làm say lòng người dư vị vẫn còn lưu lại, mùi hương vòng quanh trong mũi mỗi người không tiêu tan, hì hì, thật không hổ là hảo đồ nhi của ta, nhanh như vậy liền mua đến hiếu kính với sư phó, "Đến đến, mau cho vi sư uống hai chén.""Ai!" nhẹ than một tiếng, cả người và tâm đều lên tiếng."Làm sao vậy, hảo đồ đệ của ta!""Sư phó, vẫn là luyến tiếc Phích Lôi Châu, thực làm cho tâm của Thiên Lãnh có chút buồn.""Này. . . . . ." Phích lôi châu là pháp bảo nhân gian ít, nhưng rượu này. . . . . .Nhìn ra được sư phó đang u buồn, Quỷ Thiên Lãnh vẫy vẫy vò rượu đá trong tay càng thêm lợi lại hơn trước, giống như chỉ trong nháy mắt vò rượu sẽ bị quăn vỡ, thấy vậy trái tim hắn cũng bay theo vò rượu cùng nhau rơi xuống.
chỉ chớp mắt, đã là 13 thu đã trôi qua, năm đó không quen Quỷ Thiên Lãnh, trên người đã sớm bao quanh một tầng mỵ hoặc mê người, một cái đầu mặc áo choàng trên bả vai, theo gió tán động, nhất tiếu nhất sân cũng làm lay động lòng người,(nhất tiếu nhất sân: một nụ cười một câu nắng mỏ) thân thủ mạnh mẽ Như Diệp dừng ở không trung vẽ ra một dường cong duyên dáng.
Quái Sơn có thể chiếm được chỗ lần kỳ thật là quá quái dị, đâu đâu cũng có cây khô, thu thủy trường lưu,(nước sông mùa thu chảy dài) tạo ra một con đường cong co vòng vèo.
Quỷ Lão Tử tuy rằng qua tuổi mạo điệt,(qua 70 tuổi) tóc dài như lông chim tiên hạc giống như tuyết trắng , sắc mặt hồng hào mang theo một hài đồng có vẻ yếu ớt, thân hình mạnh giống như chim yến, lại không giống như tuổi già sức yếu, ăn mặc hở hang giọng nói cao vút, "Đứng lại, hôm nay ta không đem ngươi trục xuất khỏi sư môn là không được."
Nhợt nhạt cười, dựa vào địa thế Quái Sơn đem hắn đùa giỡn xoay vòng, làm nũng hô to, "Sư phó!"
Giọng nói nhu nhuận như kiều tự thủy,(mềm mại như nàng kiều tựa như nước) bay thẳng vào trong tai quỷ Lão Tử làm hắn như nhũn ra, nàng xuất ra một vò rượu nhỏ, tận tình đong đưa , hơi thở làm say mê lòng người làm cho quỷ Lão Tử muốn ngừng mà không được, vẻ mặt ngạc nhiên rất giống nàng: "Của ta hảo đồ đệ, đây không phải hương mãn lâu loại mới nhất làm say lòng người sao? Còn không có mở bán ngươi cư nhiên lại có thể mua được."
Nghĩ tới ngày đó thử rượu ở Túy Hồng Lâu, hương thơm làm say lòng người dư vị vẫn còn lưu lại, mùi hương vòng quanh trong mũi mỗi người không tiêu tan, hì hì, thật không hổ là hảo đồ nhi của ta, nhanh như vậy liền mua đến hiếu kính với sư phó, "Đến đến, mau cho vi sư uống hai chén."
"Ai!" nhẹ than một tiếng, cả người và tâm đều lên tiếng.
"Làm sao vậy, hảo đồ đệ của ta!"
"Sư phó, vẫn là luyến tiếc Phích Lôi Châu, thực làm cho tâm của Thiên Lãnh có chút buồn."
"Này. . . . . ." Phích lôi châu là pháp bảo nhân gian ít, nhưng rượu này. . . . . .
Nhìn ra được sư phó đang u buồn, Quỷ Thiên Lãnh vẫy vẫy vò rượu đá trong tay càng thêm lợi lại hơn trước, giống như chỉ trong nháy mắt vò rượu sẽ bị quăn vỡ, thấy vậy trái tim hắn cũng bay theo vò rượu cùng nhau rơi xuống.
Yêu Hậu Đừng Đi Trẫm Lại Sửa TườngTác giả: Lãnh Vũ HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐêm khuya yên tĩnh bỗng có một tiếng động không lớn vang lên cắt ngang sự yêu tĩnh đó, lại thêm vài tiếng chó sủa khiến cho mọi người bị dọa sợ mà trỡ nên luống cuống. Cách đó không xa trong một ngõ nhỏ, người bán hạp đang quan sát chiếc bảng hiệu , Khắc Lãng đang đứng bên dưới chiếc đèn đường, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn chiếu đến càng làm cho hắn thêm thần bí, dáng người cao gầy hai tay thì vòng lại trước ngực, tai trái đeo một chiếc khuyên tai hình một quả ngọc màu lam thủy tinh sáng chói khiến mái tóc ánh thêm một tầng màu sắc. gió đêm thổi xuống khiến những sợi tóc trỡ nên hỗn độn nhưng lại tăng thêm một phần cuồng dã tiếp đó lại xuất hiện một chiếc xe dừng lại trước cửa. một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trên con đường nhỏ hẹp, trên tay cầm một sợi dây xích màu đem, cổ áo hình chữ v, làn váy ôm sát bên người buông nhẹ xuống, trên váy đặc biệt thêu một đóa hoa màu tím khiến người mặc càng lộ ra vẽ cao quý, mái tóc rối tung xõa trên vai nhưng lại thể hiện một nét tinh tế khiến… chỉ chớp mắt, đã là 13 thu đã trôi qua, năm đó không quen Quỷ Thiên Lãnh, trên người đã sớm bao quanh một tầng mỵ hoặc mê người, một cái đầu mặc áo choàng trên bả vai, theo gió tán động, nhất tiếu nhất sân cũng làm lay động lòng người,(nhất tiếu nhất sân: một nụ cười một câu nắng mỏ) thân thủ mạnh mẽ Như Diệp dừng ở không trung vẽ ra một dường cong duyên dáng.Quái Sơn có thể chiếm được chỗ lần kỳ thật là quá quái dị, đâu đâu cũng có cây khô, thu thủy trường lưu,(nước sông mùa thu chảy dài) tạo ra một con đường cong co vòng vèo.Quỷ Lão Tử tuy rằng qua tuổi mạo điệt,(qua 70 tuổi) tóc dài như lông chim tiên hạc giống như tuyết trắng , sắc mặt hồng hào mang theo một hài đồng có vẻ yếu ớt, thân hình mạnh giống như chim yến, lại không giống như tuổi già sức yếu, ăn mặc hở hang giọng nói cao vút, "Đứng lại, hôm nay ta không đem ngươi trục xuất khỏi sư môn là không được."Nhợt nhạt cười, dựa vào địa thế Quái Sơn đem hắn đùa giỡn xoay vòng, làm nũng hô to, "Sư phó!"Giọng nói nhu nhuận như kiều tự thủy,(mềm mại như nàng kiều tựa như nước) bay thẳng vào trong tai quỷ Lão Tử làm hắn như nhũn ra, nàng xuất ra một vò rượu nhỏ, tận tình đong đưa , hơi thở làm say mê lòng người làm cho quỷ Lão Tử muốn ngừng mà không được, vẻ mặt ngạc nhiên rất giống nàng: "Của ta hảo đồ đệ, đây không phải hương mãn lâu loại mới nhất làm say lòng người sao? Còn không có mở bán ngươi cư nhiên lại có thể mua được."Nghĩ tới ngày đó thử rượu ở Túy Hồng Lâu, hương thơm làm say lòng người dư vị vẫn còn lưu lại, mùi hương vòng quanh trong mũi mỗi người không tiêu tan, hì hì, thật không hổ là hảo đồ nhi của ta, nhanh như vậy liền mua đến hiếu kính với sư phó, "Đến đến, mau cho vi sư uống hai chén.""Ai!" nhẹ than một tiếng, cả người và tâm đều lên tiếng."Làm sao vậy, hảo đồ đệ của ta!""Sư phó, vẫn là luyến tiếc Phích Lôi Châu, thực làm cho tâm của Thiên Lãnh có chút buồn.""Này. . . . . ." Phích lôi châu là pháp bảo nhân gian ít, nhưng rượu này. . . . . .Nhìn ra được sư phó đang u buồn, Quỷ Thiên Lãnh vẫy vẫy vò rượu đá trong tay càng thêm lợi lại hơn trước, giống như chỉ trong nháy mắt vò rượu sẽ bị quăn vỡ, thấy vậy trái tim hắn cũng bay theo vò rượu cùng nhau rơi xuống.