Tác giả:

Con gái,ai cũng có ước mơ,cũng có tham vọng.Tùy thuộc vào mỗi người,mỗi cách để đạt được thứ mình muốn.Có khi leo lên giường đàn ông mà cô gái ấy chẳng cần biết hắn ta xấu xí,hay điển trai thế nào.Nhưng người khác là người khác,còn đối với Trương Tịnh Yên,Một cái tên vừa mới nghe thì ai cũng biết được tính người,dù không biết hết nhưng cũng biết được một chuyện là cô ấy im lặng là vàng.Cô im lặng như thể mình không tồn tại trong xã hội nhộn nhịp này,Nếu không phải nhờ vào thành tích học tập tốt,nét đẹp thơ ngây trẻ con đến không đoán được chính xát tuổi thì chẳng ai biết trong ngôi trường trung học danh giá có người như cô tồn tại.và hôm nay,ngày cô gái xinh tươi tròn 18 tuổi cũng là ngày tốt nghiệp trung học của cô. Sáng sớm,từng tóp người tập trung vào giữa sân trường,kẻ cười vì thoát khỏi thời trung học để tiến vào con đường đến với ước mơ.Chỉ riêng Tịnh Yên,trên gương mặt xinh đẹp kia không chút biểu cảm nào,cô lạnh nhạt gương đôi mắt to tron luôn giấu sao cặp kính to sụ mà nhìn…

Chương 22

Xương Rồng Đợi MưaTác giả: Moor's SighTruyện Converter, Truyện TeenCon gái,ai cũng có ước mơ,cũng có tham vọng.Tùy thuộc vào mỗi người,mỗi cách để đạt được thứ mình muốn.Có khi leo lên giường đàn ông mà cô gái ấy chẳng cần biết hắn ta xấu xí,hay điển trai thế nào.Nhưng người khác là người khác,còn đối với Trương Tịnh Yên,Một cái tên vừa mới nghe thì ai cũng biết được tính người,dù không biết hết nhưng cũng biết được một chuyện là cô ấy im lặng là vàng.Cô im lặng như thể mình không tồn tại trong xã hội nhộn nhịp này,Nếu không phải nhờ vào thành tích học tập tốt,nét đẹp thơ ngây trẻ con đến không đoán được chính xát tuổi thì chẳng ai biết trong ngôi trường trung học danh giá có người như cô tồn tại.và hôm nay,ngày cô gái xinh tươi tròn 18 tuổi cũng là ngày tốt nghiệp trung học của cô. Sáng sớm,từng tóp người tập trung vào giữa sân trường,kẻ cười vì thoát khỏi thời trung học để tiến vào con đường đến với ước mơ.Chỉ riêng Tịnh Yên,trên gương mặt xinh đẹp kia không chút biểu cảm nào,cô lạnh nhạt gương đôi mắt to tron luôn giấu sao cặp kính to sụ mà nhìn… Rời khỏi máy bay,hít thở bầu không khí nóng bức ngột ngạc,lúc này mọi người mới thực sự cảm nhận được cảm giác đặt chân trên mảnh đất quê hương của mình.Từ xa,bóng dán tay đan chặt tay mà đôi mắt ló ngó mong lung tìm kiếm bóng dáng thân thuộc.Thanh Nhi cùng Phan Thế Kiệt đồng loạt nở nụ cười thật tươi rồi tiến về phía họ.-Ôi Tịnh yêu dấu của tôi về rồi,tôi nhớ cô chết mất....Thanh Nhi ôm Tịnh Yên lắc qua lắc lại mà than vãn.Phan Thế Kiệt đứng phía sau nhìn hai cô gai líu ríu.Bỗng anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp Tịnh Yên.Lúc ấy trong cô thật đáng thương.Giờ thì cô bé của anh đã trở thành tâm điểm của mọi người rồi.Có lẽ người đàn ông của cô sẽ khá đau đầu rồi.Bá Nghị tiến đến cho Hồ Vỹ một cái ôm.Cái ôm mang theo một chút đùa cợt và một chút niềm vui nữa.Chỉ anh biết rằng con người này trước kia trừ cái mặt lạnh như nước đá thì chẳng có thêm chút gì gọi là tình người cả.Đứng gần như sau chót của cả nhóm,Hồng Như tự thân thụt lùi tách ra khỏi niềm vui của mọi người.Cô đang cố hết sức để tránh xa cái tên hoa hoa củ cải kia mà sao lúc nào cũng gặp phải hắn.Trong lúc mọi người không chú ý nhất,cô xách cái vali nặng nề bỏ chạy ra đường leo lên chiếc taxi gần đó để thoát thân.Trong lòng cô khẩn cầu ngàn vạn lần đừng để hắn thấy nhưng ông trời không thương cô.Từ lúc cô cuối đầu thụt lùi thì Bá Nghị đã nhìn thấy.Hắn không biết tại sao cô lại chạy trốn như thế,dù gì thì hắn cũng đâu phải ma quỷ chứ.Mà thôi tóm cô gái ấy cũng chẳng khó khăn gì.Nghĩ thế nên hắn quay lại bảo Hồ Vỹ:-Cậu đi khá lâu rồi,có một số việc tôi cần cậu trực tiếp giải quyết.sáng mai gặp cậu tại cty nhá.Nói xong,hắn quay lưng đi luôn.Hồng Như nhìn bóng lưng ngày một xa,lòng chợt lạnh đi.Cô bỗng nghĩ rằng một khi đã đánh mất lòng tin thì có lẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa nữa.Ba tháng sau,Tịnh Yên nhận được thiệp cưới từ Thanh Nhi,Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc kia cô cũng vui theo.Giờ cô vẫn là một sinh viên suất sắc,chỉ là cô không làm cùng Thanh Nhi nữa mà trở thành thư ký riêng cho Hồ Vỹ.Anh bảo rằng chờ cô tốt nghiệp rồi thì sẽ rước cô về nhà anh.Anh muốn biến cô trở thành Hồ phu nhân,thành bảo bối anh nuông chìu.Cô Nhận ra được mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.Có lẽ buông tha quá khừ là điều tuyệt vời nhất cô đã làm được.Ngày Thanh Nhi kết hôn,mấy cô gái líu ríu trong phòng cô dâu.Thanh Nhi mặc một chiếc đầm trắng tinh kết từng tầng voan mỏng manh xinh đẹp.Đôi gò má ửng hồng ngọt ngào và làn môi đỏ mọng xinh tươi như chứng minh hạnh phúc của cô vào lúc này.Tịnh Yên ngồi kế bên kể cho cô nghe về thời gian ở Pháp.Rồi lại mỉm cười như chứng minh cô đã ổn rồi vui lắm rồi

Rời khỏi máy bay,hít thở bầu không khí nóng bức ngột ngạc,lúc này mọi người mới thực sự cảm nhận được cảm giác đặt chân trên mảnh đất quê hương của mình.Từ xa,bóng dán tay đan chặt tay mà đôi mắt ló ngó mong lung tìm
kiếm bóng dáng thân thuộc.Thanh Nhi cùng Phan Thế Kiệt đồng loạt nở nụ
cười thật tươi rồi tiến về phía họ.

-Ôi Tịnh yêu dấu của tôi về rồi,tôi nhớ cô chết mất....

Thanh Nhi ôm Tịnh Yên lắc qua lắc lại mà than vãn.Phan Thế Kiệt đứng phía sau nhìn hai cô gai líu ríu.Bỗng anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp Tịnh
Yên.Lúc ấy trong cô thật đáng thương.Giờ thì cô bé của anh đã trở thành
tâm điểm của mọi người rồi.Có lẽ người đàn ông của cô sẽ khá đau đầu
rồi.

Bá Nghị tiến đến cho Hồ Vỹ một cái ôm.Cái ôm mang theo một
chút đùa cợt và một chút niềm vui nữa.Chỉ anh biết rằng con người này
trước kia trừ cái mặt lạnh như nước đá thì chẳng có thêm chút gì gọi là
tình người cả.

Đứng gần như sau chót của cả nhóm,Hồng Như tự
thân thụt lùi tách ra khỏi niềm vui của mọi người.Cô đang cố hết sức để
tránh xa cái tên hoa hoa củ cải kia mà sao lúc nào cũng gặp phải
hắn.Trong lúc mọi người không chú ý nhất,cô xách cái vali nặng nề bỏ
chạy ra đường leo lên chiếc taxi gần đó để thoát thân.Trong lòng cô khẩn cầu ngàn vạn lần đừng để hắn thấy nhưng ông trời không thương cô.Từ lúc cô cuối đầu thụt lùi thì Bá Nghị đã nhìn thấy.

Hắn không biết
tại sao cô lại chạy trốn như thế,dù gì thì hắn cũng đâu phải ma quỷ
chứ.Mà thôi tóm cô gái ấy cũng chẳng khó khăn gì.Nghĩ thế nên hắn quay
lại bảo Hồ Vỹ:

-Cậu đi khá lâu rồi,có một số việc tôi cần cậu trực tiếp giải quyết.sáng mai gặp cậu tại cty nhá.

Nói xong,hắn quay lưng đi luôn.Hồng Như nhìn bóng lưng ngày một xa,lòng
chợt lạnh đi.Cô bỗng nghĩ rằng một khi đã đánh mất lòng tin thì có lẽ
chẳng bao giờ trở lại như xưa nữa.

Ba tháng sau,Tịnh Yên nhận
được thiệp cưới từ Thanh Nhi,Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc kia cô cũng vui
theo.Giờ cô vẫn là một sinh viên suất sắc,chỉ là cô không làm cùng Thanh Nhi nữa mà trở thành thư ký riêng cho Hồ Vỹ.Anh bảo rằng chờ cô tốt
nghiệp rồi thì sẽ rước cô về nhà anh.Anh muốn biến cô trở thành Hồ phu
nhân,thành bảo bối anh nuông chìu.Cô Nhận ra được mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.Có lẽ buông tha quá khừ là điều tuyệt vời nhất cô đã làm được.

Ngày Thanh Nhi kết hôn,mấy cô gái líu ríu trong phòng cô dâu.Thanh Nhi mặc
một chiếc đầm trắng tinh kết từng tầng voan mỏng manh xinh đẹp.Đôi gò má ửng hồng ngọt ngào và làn môi đỏ mọng xinh tươi như chứng minh hạnh
phúc của cô vào lúc này.Tịnh Yên ngồi kế bên kể cho cô nghe về thời gian ở Pháp.Rồi lại mỉm cười như chứng minh cô đã ổn rồi vui lắm rồi

Xương Rồng Đợi MưaTác giả: Moor's SighTruyện Converter, Truyện TeenCon gái,ai cũng có ước mơ,cũng có tham vọng.Tùy thuộc vào mỗi người,mỗi cách để đạt được thứ mình muốn.Có khi leo lên giường đàn ông mà cô gái ấy chẳng cần biết hắn ta xấu xí,hay điển trai thế nào.Nhưng người khác là người khác,còn đối với Trương Tịnh Yên,Một cái tên vừa mới nghe thì ai cũng biết được tính người,dù không biết hết nhưng cũng biết được một chuyện là cô ấy im lặng là vàng.Cô im lặng như thể mình không tồn tại trong xã hội nhộn nhịp này,Nếu không phải nhờ vào thành tích học tập tốt,nét đẹp thơ ngây trẻ con đến không đoán được chính xát tuổi thì chẳng ai biết trong ngôi trường trung học danh giá có người như cô tồn tại.và hôm nay,ngày cô gái xinh tươi tròn 18 tuổi cũng là ngày tốt nghiệp trung học của cô. Sáng sớm,từng tóp người tập trung vào giữa sân trường,kẻ cười vì thoát khỏi thời trung học để tiến vào con đường đến với ước mơ.Chỉ riêng Tịnh Yên,trên gương mặt xinh đẹp kia không chút biểu cảm nào,cô lạnh nhạt gương đôi mắt to tron luôn giấu sao cặp kính to sụ mà nhìn… Rời khỏi máy bay,hít thở bầu không khí nóng bức ngột ngạc,lúc này mọi người mới thực sự cảm nhận được cảm giác đặt chân trên mảnh đất quê hương của mình.Từ xa,bóng dán tay đan chặt tay mà đôi mắt ló ngó mong lung tìm kiếm bóng dáng thân thuộc.Thanh Nhi cùng Phan Thế Kiệt đồng loạt nở nụ cười thật tươi rồi tiến về phía họ.-Ôi Tịnh yêu dấu của tôi về rồi,tôi nhớ cô chết mất....Thanh Nhi ôm Tịnh Yên lắc qua lắc lại mà than vãn.Phan Thế Kiệt đứng phía sau nhìn hai cô gai líu ríu.Bỗng anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp Tịnh Yên.Lúc ấy trong cô thật đáng thương.Giờ thì cô bé của anh đã trở thành tâm điểm của mọi người rồi.Có lẽ người đàn ông của cô sẽ khá đau đầu rồi.Bá Nghị tiến đến cho Hồ Vỹ một cái ôm.Cái ôm mang theo một chút đùa cợt và một chút niềm vui nữa.Chỉ anh biết rằng con người này trước kia trừ cái mặt lạnh như nước đá thì chẳng có thêm chút gì gọi là tình người cả.Đứng gần như sau chót của cả nhóm,Hồng Như tự thân thụt lùi tách ra khỏi niềm vui của mọi người.Cô đang cố hết sức để tránh xa cái tên hoa hoa củ cải kia mà sao lúc nào cũng gặp phải hắn.Trong lúc mọi người không chú ý nhất,cô xách cái vali nặng nề bỏ chạy ra đường leo lên chiếc taxi gần đó để thoát thân.Trong lòng cô khẩn cầu ngàn vạn lần đừng để hắn thấy nhưng ông trời không thương cô.Từ lúc cô cuối đầu thụt lùi thì Bá Nghị đã nhìn thấy.Hắn không biết tại sao cô lại chạy trốn như thế,dù gì thì hắn cũng đâu phải ma quỷ chứ.Mà thôi tóm cô gái ấy cũng chẳng khó khăn gì.Nghĩ thế nên hắn quay lại bảo Hồ Vỹ:-Cậu đi khá lâu rồi,có một số việc tôi cần cậu trực tiếp giải quyết.sáng mai gặp cậu tại cty nhá.Nói xong,hắn quay lưng đi luôn.Hồng Như nhìn bóng lưng ngày một xa,lòng chợt lạnh đi.Cô bỗng nghĩ rằng một khi đã đánh mất lòng tin thì có lẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa nữa.Ba tháng sau,Tịnh Yên nhận được thiệp cưới từ Thanh Nhi,Nhìn nụ cười đầy hạnh phúc kia cô cũng vui theo.Giờ cô vẫn là một sinh viên suất sắc,chỉ là cô không làm cùng Thanh Nhi nữa mà trở thành thư ký riêng cho Hồ Vỹ.Anh bảo rằng chờ cô tốt nghiệp rồi thì sẽ rước cô về nhà anh.Anh muốn biến cô trở thành Hồ phu nhân,thành bảo bối anh nuông chìu.Cô Nhận ra được mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.Có lẽ buông tha quá khừ là điều tuyệt vời nhất cô đã làm được.Ngày Thanh Nhi kết hôn,mấy cô gái líu ríu trong phòng cô dâu.Thanh Nhi mặc một chiếc đầm trắng tinh kết từng tầng voan mỏng manh xinh đẹp.Đôi gò má ửng hồng ngọt ngào và làn môi đỏ mọng xinh tươi như chứng minh hạnh phúc của cô vào lúc này.Tịnh Yên ngồi kế bên kể cho cô nghe về thời gian ở Pháp.Rồi lại mỉm cười như chứng minh cô đã ổn rồi vui lắm rồi

Chương 22