Tiếng động dứt khoát và khẽ khàng vang lên. Là tiếng lá thu vàng rơi bên khung cửa sổ. Cuối cùng Giang Di cũng gác bút, ngẩng đầu ra khỏi đống sách vở liếc mắt nhìn lên bệ cửa sổ. Vậy mà đã là mùa thu năm thứ hai rồi. Giang Di nghĩ. Hai tay tùy ý chống lên bàn có chút ngẩn ngơ, cậu đứng dậy nhìn quanh kí túc xá vắng lặng. Lại chỉ có một mình. Cũng may đã là năm thứ hai, tuy năm thứ nhất cũng giống thế này nhưng cậu vẫn chẳng thể nào quen nổi. Giang Di nghĩ rằng nếu bây giờ ở yên tĩnh một mình, bản thân sẽ chẳng thể nào dằn xuống nỗi nhớ đến phát điên. Sự cô độc này làm cậu sợ, nỗi sợ càng lúc càng nhiều hơn. Ngày 1 tháng 10? Nhìn thoáng qua lịch bàn, Giang Di nghĩ liệu mình có nên gửi một tin nhắn hỏi thăm cho người nơi tận cùng miền Nam Trung Hoa kia chăng. Nhưng giây tiếp theo, cậu liền bỏ qua suy nghĩ ấy, bởi lẽ cậu không biết sẽ phải nói gì nếu như người kia trả lời tin nhắn. Giang Di cảm thấy mình đã chẳng còn giữ nổi tỉnh táo khi nhớ đến người kia. Lúc tới căng tin mua cơm, nhìn…

Chương 12: 为梦送行的人仍未远去 (Người đưa tiễn mộng vẫn còn chưa xa)

Hạ Thiên Đích Phong - Gió Mùa HèTác giả: Thiển Xướng Đạm TiếuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănTiếng động dứt khoát và khẽ khàng vang lên. Là tiếng lá thu vàng rơi bên khung cửa sổ. Cuối cùng Giang Di cũng gác bút, ngẩng đầu ra khỏi đống sách vở liếc mắt nhìn lên bệ cửa sổ. Vậy mà đã là mùa thu năm thứ hai rồi. Giang Di nghĩ. Hai tay tùy ý chống lên bàn có chút ngẩn ngơ, cậu đứng dậy nhìn quanh kí túc xá vắng lặng. Lại chỉ có một mình. Cũng may đã là năm thứ hai, tuy năm thứ nhất cũng giống thế này nhưng cậu vẫn chẳng thể nào quen nổi. Giang Di nghĩ rằng nếu bây giờ ở yên tĩnh một mình, bản thân sẽ chẳng thể nào dằn xuống nỗi nhớ đến phát điên. Sự cô độc này làm cậu sợ, nỗi sợ càng lúc càng nhiều hơn. Ngày 1 tháng 10? Nhìn thoáng qua lịch bàn, Giang Di nghĩ liệu mình có nên gửi một tin nhắn hỏi thăm cho người nơi tận cùng miền Nam Trung Hoa kia chăng. Nhưng giây tiếp theo, cậu liền bỏ qua suy nghĩ ấy, bởi lẽ cậu không biết sẽ phải nói gì nếu như người kia trả lời tin nhắn. Giang Di cảm thấy mình đã chẳng còn giữ nổi tỉnh táo khi nhớ đến người kia. Lúc tới căng tin mua cơm, nhìn… Lục Trạch là một người thần kinh thô, điều này vẫn thể hiện ở việc cậu ta không câu nệ tiểu tiết, nhưng với những khác thường của Giang Di, cậu ta vẫn rất nhạy bén nhận ra.Đường Sư Ngưng nhận ra sau khi mâu thuẫn rồi hòa giải, Lục Trạch tựa hồ dễ gần hơn, thế nhưng lại khó có thể gõ cánh cửa lòng của cậu ta.– Đồ nhi đồ nhi!– Ở mọi nơi!– Con có nghĩ Giang Di dạo này là lạ không?– Vẫn ngây ngô đáng yêu thế, vẫn mặc sư phụ đùa giỡn thế, vẫn là tổng thụ của diễn đàn chúng ta, nào có cái gì là lạ?Điều này làm Lục Trạch khó có được yên lặng, ba dấu chấm tròn đầy suy tư đập vào mặt Đường Sư Ngưng, thế nên Đường Sư Ngưng nghĩ mụn trên mặt mình đều là do hai người này làm rơi.– Cậu ấy tự nhiên hỏi sư phụ thấy đồng tính luyến ái thế nào.Đường Sư Ngưng có hơi hiểu được nội dung phát triển của câu chuyện rồi, nhưng cô nghĩ Giang Di chưa nói thì mình sẽ không vạch trần. Thế là cô giả vờ không hiểu:– Chắc cậu ấy yêu rồi, đối tượng còn là nam!Nói xong câu ấy, Đường Sư Ngưng đã chuẩn bị để cho ba viên đại pháo vẩy tới, nhưng thật thần kì, qua thật lâu mà Lục Trạch chỉ trả lời lại một câu:– Thảo nào.Đường Sư Ngưng chớp chớp mắt, trả lời:– Sư phụ không kinh ngạc? Đồ nhi nói đối tượng là trai đó trời ơi.Sau đó, phía bên kia màn hình yên lặng thật lâu, vào lúc Đường Sư Ngưng hoài nghi Lục Trạch đã out thì cậu ta cũng đáp lại:– Sư phụ vẫn sẽ ủng hộ cậu ấy thôi.Đường Sư Ngưng nhẹ hết cả người, cô nghĩ mình không muốn giả bộ nữa, vậy là đêm ấy, cô và Lục Trạch đã tâm sự về nhân sinh cực lâu, nói xong, cô còn cảm khái:– Mình nên đi học sư phạm mới phải.

Lục Trạch là một người thần kinh thô, điều này vẫn thể hiện ở việc cậu ta không câu nệ tiểu tiết, nhưng với những khác thường của Giang Di, cậu ta vẫn rất nhạy bén nhận ra.

Đường Sư Ngưng nhận ra sau khi mâu thuẫn rồi hòa giải, Lục Trạch tựa hồ dễ gần hơn, thế nhưng lại khó có thể gõ cánh cửa lòng của cậu ta.

– Đồ nhi đồ nhi!

– Ở mọi nơi!

– Con có nghĩ Giang Di dạo này là lạ không?

– Vẫn ngây ngô đáng yêu thế, vẫn mặc sư phụ đùa giỡn thế, vẫn là tổng thụ của diễn đàn chúng ta, nào có cái gì là lạ?

Điều này làm Lục Trạch khó có được yên lặng, ba dấu chấm tròn đầy suy tư đập vào mặt Đường Sư Ngưng, thế nên Đường Sư Ngưng nghĩ mụn trên mặt mình đều là do hai người này làm rơi.

– Cậu ấy tự nhiên hỏi sư phụ thấy đồng tính luyến ái thế nào.

Đường Sư Ngưng có hơi hiểu được nội dung phát triển của câu chuyện rồi, nhưng cô nghĩ Giang Di chưa nói thì mình sẽ không vạch trần. Thế là cô giả vờ không hiểu:

– Chắc cậu ấy yêu rồi, đối tượng còn là nam!

Nói xong câu ấy, Đường Sư Ngưng đã chuẩn bị để cho ba viên đại pháo vẩy tới, nhưng thật thần kì, qua thật lâu mà Lục Trạch chỉ trả lời lại một câu:

– Thảo nào.

Đường Sư Ngưng chớp chớp mắt, trả lời:

– Sư phụ không kinh ngạc? Đồ nhi nói đối tượng là trai đó trời ơi.

Sau đó, phía bên kia màn hình yên lặng thật lâu, vào lúc Đường Sư Ngưng hoài nghi Lục Trạch đã out thì cậu ta cũng đáp lại:

– Sư phụ vẫn sẽ ủng hộ cậu ấy thôi.

Đường Sư Ngưng nhẹ hết cả người, cô nghĩ mình không muốn giả bộ nữa, vậy là đêm ấy, cô và Lục Trạch đã tâm sự về nhân sinh cực lâu, nói xong, cô còn cảm khái:

– Mình nên đi học sư phạm mới phải.

Hạ Thiên Đích Phong - Gió Mùa HèTác giả: Thiển Xướng Đạm TiếuTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănTiếng động dứt khoát và khẽ khàng vang lên. Là tiếng lá thu vàng rơi bên khung cửa sổ. Cuối cùng Giang Di cũng gác bút, ngẩng đầu ra khỏi đống sách vở liếc mắt nhìn lên bệ cửa sổ. Vậy mà đã là mùa thu năm thứ hai rồi. Giang Di nghĩ. Hai tay tùy ý chống lên bàn có chút ngẩn ngơ, cậu đứng dậy nhìn quanh kí túc xá vắng lặng. Lại chỉ có một mình. Cũng may đã là năm thứ hai, tuy năm thứ nhất cũng giống thế này nhưng cậu vẫn chẳng thể nào quen nổi. Giang Di nghĩ rằng nếu bây giờ ở yên tĩnh một mình, bản thân sẽ chẳng thể nào dằn xuống nỗi nhớ đến phát điên. Sự cô độc này làm cậu sợ, nỗi sợ càng lúc càng nhiều hơn. Ngày 1 tháng 10? Nhìn thoáng qua lịch bàn, Giang Di nghĩ liệu mình có nên gửi một tin nhắn hỏi thăm cho người nơi tận cùng miền Nam Trung Hoa kia chăng. Nhưng giây tiếp theo, cậu liền bỏ qua suy nghĩ ấy, bởi lẽ cậu không biết sẽ phải nói gì nếu như người kia trả lời tin nhắn. Giang Di cảm thấy mình đã chẳng còn giữ nổi tỉnh táo khi nhớ đến người kia. Lúc tới căng tin mua cơm, nhìn… Lục Trạch là một người thần kinh thô, điều này vẫn thể hiện ở việc cậu ta không câu nệ tiểu tiết, nhưng với những khác thường của Giang Di, cậu ta vẫn rất nhạy bén nhận ra.Đường Sư Ngưng nhận ra sau khi mâu thuẫn rồi hòa giải, Lục Trạch tựa hồ dễ gần hơn, thế nhưng lại khó có thể gõ cánh cửa lòng của cậu ta.– Đồ nhi đồ nhi!– Ở mọi nơi!– Con có nghĩ Giang Di dạo này là lạ không?– Vẫn ngây ngô đáng yêu thế, vẫn mặc sư phụ đùa giỡn thế, vẫn là tổng thụ của diễn đàn chúng ta, nào có cái gì là lạ?Điều này làm Lục Trạch khó có được yên lặng, ba dấu chấm tròn đầy suy tư đập vào mặt Đường Sư Ngưng, thế nên Đường Sư Ngưng nghĩ mụn trên mặt mình đều là do hai người này làm rơi.– Cậu ấy tự nhiên hỏi sư phụ thấy đồng tính luyến ái thế nào.Đường Sư Ngưng có hơi hiểu được nội dung phát triển của câu chuyện rồi, nhưng cô nghĩ Giang Di chưa nói thì mình sẽ không vạch trần. Thế là cô giả vờ không hiểu:– Chắc cậu ấy yêu rồi, đối tượng còn là nam!Nói xong câu ấy, Đường Sư Ngưng đã chuẩn bị để cho ba viên đại pháo vẩy tới, nhưng thật thần kì, qua thật lâu mà Lục Trạch chỉ trả lời lại một câu:– Thảo nào.Đường Sư Ngưng chớp chớp mắt, trả lời:– Sư phụ không kinh ngạc? Đồ nhi nói đối tượng là trai đó trời ơi.Sau đó, phía bên kia màn hình yên lặng thật lâu, vào lúc Đường Sư Ngưng hoài nghi Lục Trạch đã out thì cậu ta cũng đáp lại:– Sư phụ vẫn sẽ ủng hộ cậu ấy thôi.Đường Sư Ngưng nhẹ hết cả người, cô nghĩ mình không muốn giả bộ nữa, vậy là đêm ấy, cô và Lục Trạch đã tâm sự về nhân sinh cực lâu, nói xong, cô còn cảm khái:– Mình nên đi học sư phạm mới phải.

Chương 12: 为梦送行的人仍未远去 (Người đưa tiễn mộng vẫn còn chưa xa)