Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi, tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt… Tình thâm người lẻ loi, yêu say mê người đoạn tuyệt. Tiếng ngâm xướng trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, thân ảnh cô độc ở trong thời không hư vô lưỡng lự. Đó là một con đường, một bên về nhà, hoặc là con đường luân hồi. Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi…
Chương 147: Phiên ngoại đặc biệt lễ tình nhân
Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường CaTác giả: Thập ThếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi, tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt… Tình thâm người lẻ loi, yêu say mê người đoạn tuyệt. Tiếng ngâm xướng trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, thân ảnh cô độc ở trong thời không hư vô lưỡng lự. Đó là một con đường, một bên về nhà, hoặc là con đường luân hồi. Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi… Tiêu Thương Hải vừa bước vào tẩm điện đã thấy khắp phòng là hồng xinh đẹp ướt át. Dương Tĩnh cầm trong tay một bông hoa hồng đại biểu cho tâm ý của mình, mỉm cười:“Thân ái, lễ tình nhân vui vẻ!”Tiêu Thương Hải cười như không cười:“Ngươi cho rằng ta là nữ nhân sao? Vài bông hoa hồng liền có thể theo đuổi ta?”“Vậy ngươi muốn cái gì?”Tiêu Thương Hải nâng cằm hắn lên:“Ngươi!”Dương Tĩnh ném một cái liếc mắt mị hoặc sang:“Mặc ngài hái.”Tiêu Thương Hải cười ha ha, đẩy ngã người.Tắt đèn.
Tiêu Thương Hải vừa bước vào tẩm điện đã thấy khắp phòng là hồng xinh đẹp ướt át. Dương Tĩnh cầm trong tay một bông hoa hồng đại biểu cho tâm ý của mình, mỉm cười:
“Thân ái, lễ tình nhân vui vẻ!”
Tiêu Thương Hải cười như không cười:
“Ngươi cho rằng ta là nữ nhân sao? Vài bông hoa hồng liền có thể theo đuổi ta?”
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Tiêu Thương Hải nâng cằm hắn lên:
“Ngươi!”
Dương Tĩnh ném một cái liếc mắt mị hoặc sang:
“Mặc ngài hái.”
Tiêu Thương Hải cười ha ha, đẩy ngã người.
Tắt đèn.
Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường CaTác giả: Thập ThếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi, tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt… Tình thâm người lẻ loi, yêu say mê người đoạn tuyệt. Tiếng ngâm xướng trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, thân ảnh cô độc ở trong thời không hư vô lưỡng lự. Đó là một con đường, một bên về nhà, hoặc là con đường luân hồi. Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi… Tiêu Thương Hải vừa bước vào tẩm điện đã thấy khắp phòng là hồng xinh đẹp ướt át. Dương Tĩnh cầm trong tay một bông hoa hồng đại biểu cho tâm ý của mình, mỉm cười:“Thân ái, lễ tình nhân vui vẻ!”Tiêu Thương Hải cười như không cười:“Ngươi cho rằng ta là nữ nhân sao? Vài bông hoa hồng liền có thể theo đuổi ta?”“Vậy ngươi muốn cái gì?”Tiêu Thương Hải nâng cằm hắn lên:“Ngươi!”Dương Tĩnh ném một cái liếc mắt mị hoặc sang:“Mặc ngài hái.”Tiêu Thương Hải cười ha ha, đẩy ngã người.Tắt đèn.