Trong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,…
Chương 7: Cựu hoàng hậu
Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… Đây là một hài tử bất hạnh nhất, nhưng cũng là may mắn nhất.Đã mấy lần đến trước quỷ môn quan báo danh, rốt cuộc vẫn có thể từng bước trưởng thành, ở trong thâm cung nội viện, được một số thái giám cung nữ chiếu cố, hắn ngày từng ngày lớn lên.Thời điểm không ai chú ý, ta liền đi xem hắn một cái, mỗi lần nhìn đến hắn, hắn liền lại lớn thêm một chút.A Uyển cùng lão cung nữ trông môn cũng rất yêu thích đứa bé, chúng ta cẩn thận từng li từng tí giữ lấy điều bí mật này, cùng chung tay bảo vệ đứa bé lớn lên. Ta hiểu, hắn đã không phải hài tử của riêng một mình ta, hắn có rất nhiều cha mẹ. Chính là nhờ bọn họ tiết kiệm chút ít tiền bạc, dù không nhiều nhưng có thể vì hài tử mua chút ít thức ăn. Nhưng theo thời gian hài tử lớn lên, chút ít tiền kia liền rất nhanh không đủ dùng.Ngay vào lúc này, cựu hoàng hậu nói với ta: "Ta sẽ chăm sóc hắn."Nàng chưa chắc có ý định tốt, hoặc giả nàng chỉ là đem hài tử làm lợi thế đối kháng cùng Vạn quý phi, nhưng chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống, so với cái gì cũng không còn quan trọng.Hài tử bị đưa đến chỗ cựu hoàng hậu, thời gian ta có thể nhìn đến hắn lại ít hơn rồi.Cựu hoàng hậu là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng hội giáo Minh Nghĩa (chổ này bạn sửa nhé) biết chữ, nữ nhân chốn thâm cung như vậy, khi cúi đầu lộ ra một tia ôn tình, làm ta không nhịn được nâng lên khóe miệng.Cái này là hài tử duy nhất trong hoàng thành, dưới sự bảo vệ của chúng ta được khỏe mạnh lớn lên.Đây không còn là bí mật, bởi vì cơ hồ tất cả hoạn quan cung nữ đều đã biết.Nhưng cũng là một bí mật, chẳng qua là người không biết, chỉ có mỗi mình Vạn quý phi.
Đây là một hài tử bất hạnh nhất, nhưng cũng là may mắn nhất.
Đã mấy lần đến trước quỷ môn quan báo danh, rốt cuộc vẫn có thể từng bước
trưởng thành, ở trong thâm cung nội viện, được một số thái giám cung nữ
chiếu cố, hắn ngày từng ngày lớn lên.
Thời điểm không ai chú ý, ta liền đi xem hắn một cái, mỗi lần nhìn đến hắn, hắn liền lại lớn thêm một chút.
A Uyển cùng lão cung nữ trông môn cũng rất yêu thích đứa bé, chúng ta cẩn thận từng li từng tí giữ lấy điều bí mật này, cùng chung tay bảo vệ đứa bé lớn lên. Ta hiểu, hắn đã không phải hài tử của riêng một mình ta,
hắn có rất nhiều cha mẹ. Chính là nhờ bọn họ tiết kiệm chút ít tiền bạc, dù không nhiều nhưng có thể vì hài tử mua chút ít thức ăn. Nhưng theo
thời gian hài tử lớn lên, chút ít tiền kia liền rất nhanh không đủ dùng.
Ngay vào lúc này, cựu hoàng hậu nói với ta: "Ta sẽ chăm sóc hắn."
Nàng chưa chắc có ý định tốt, hoặc giả nàng chỉ là đem hài tử làm lợi thế
đối kháng cùng Vạn quý phi, nhưng chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống, so
với cái gì cũng không còn quan trọng.
Hài tử bị đưa đến chỗ cựu hoàng hậu, thời gian ta có thể nhìn đến hắn lại ít hơn rồi.
Cựu hoàng hậu là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng hội giáo Minh Nghĩa
(chổ này bạn sửa nhé) biết chữ, nữ nhân chốn thâm cung như vậy, khi cúi
đầu lộ ra một tia ôn tình, làm ta không nhịn được nâng lên khóe miệng.
Cái này là hài tử duy nhất trong hoàng thành, dưới sự bảo vệ của chúng ta được khỏe mạnh lớn lên.
Đây không còn là bí mật, bởi vì cơ hồ tất cả hoạn quan cung nữ đều đã biết.
Nhưng cũng là một bí mật, chẳng qua là người không biết, chỉ có mỗi mình Vạn quý phi.
Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… Đây là một hài tử bất hạnh nhất, nhưng cũng là may mắn nhất.Đã mấy lần đến trước quỷ môn quan báo danh, rốt cuộc vẫn có thể từng bước trưởng thành, ở trong thâm cung nội viện, được một số thái giám cung nữ chiếu cố, hắn ngày từng ngày lớn lên.Thời điểm không ai chú ý, ta liền đi xem hắn một cái, mỗi lần nhìn đến hắn, hắn liền lại lớn thêm một chút.A Uyển cùng lão cung nữ trông môn cũng rất yêu thích đứa bé, chúng ta cẩn thận từng li từng tí giữ lấy điều bí mật này, cùng chung tay bảo vệ đứa bé lớn lên. Ta hiểu, hắn đã không phải hài tử của riêng một mình ta, hắn có rất nhiều cha mẹ. Chính là nhờ bọn họ tiết kiệm chút ít tiền bạc, dù không nhiều nhưng có thể vì hài tử mua chút ít thức ăn. Nhưng theo thời gian hài tử lớn lên, chút ít tiền kia liền rất nhanh không đủ dùng.Ngay vào lúc này, cựu hoàng hậu nói với ta: "Ta sẽ chăm sóc hắn."Nàng chưa chắc có ý định tốt, hoặc giả nàng chỉ là đem hài tử làm lợi thế đối kháng cùng Vạn quý phi, nhưng chỉ cần hắn có thể tiếp tục sống, so với cái gì cũng không còn quan trọng.Hài tử bị đưa đến chỗ cựu hoàng hậu, thời gian ta có thể nhìn đến hắn lại ít hơn rồi.Cựu hoàng hậu là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng hội giáo Minh Nghĩa (chổ này bạn sửa nhé) biết chữ, nữ nhân chốn thâm cung như vậy, khi cúi đầu lộ ra một tia ôn tình, làm ta không nhịn được nâng lên khóe miệng.Cái này là hài tử duy nhất trong hoàng thành, dưới sự bảo vệ của chúng ta được khỏe mạnh lớn lên.Đây không còn là bí mật, bởi vì cơ hồ tất cả hoạn quan cung nữ đều đã biết.Nhưng cũng là một bí mật, chẳng qua là người không biết, chỉ có mỗi mình Vạn quý phi.