Bắc Tống. Một hộ nhà nông giàu có ở Mi Châu, Tứ Xuyên. Sáng sớm. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ giấy bồi, chiếu vào lan can, dừng ngay chính giữa chiếc giường gỗ trong phòng, ngoài cửa sổ một bụi trúc dày chiêm chiếp tiếng chim kêu, xa hơn tí còn có tiếng trâu ùm ò, tiếng gà gáy và loáng thoáng vài tiếng chó sủa. Bên ngoài phong cảnh điền viên, nhưng tâm tình Lâm Y lại không vui vẻ nổi, một năm trước, nàng xuyên qua thành cô bé mười tuổi mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà họ Trương – một gia đình thân thích xa, ngay cả tên cũng đổi từ Khương Ngữ thành Lâm Y, đứng thứ ba trong tộc, hay gọi Lâm Tam nương. Nhà họ Trương tam đại đồng đường, lão phu nhân đã qua đời, lão thái gia còn khỏe mạnh, dưới gối có hai con trai, con trai cả đi xa làm quan, chỉ có lão thái gia và gia đình con trai út ở quê cũ sống, nhưng con trai út một năm trước đã đi phía Đông du ngoạn, trong nhà chỉ còn con dâu út Phương thị và ba đứa cháu. Là phận ăn nhờ ở đậu, Lâm Y không dám nói nhiều, đi cũng không dám đi xa,…
Chương 80: Kết phường nuôi ngỗng
Cuộc Sống Ở Bắc TốngTác giả: A MuộiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngBắc Tống. Một hộ nhà nông giàu có ở Mi Châu, Tứ Xuyên. Sáng sớm. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ giấy bồi, chiếu vào lan can, dừng ngay chính giữa chiếc giường gỗ trong phòng, ngoài cửa sổ một bụi trúc dày chiêm chiếp tiếng chim kêu, xa hơn tí còn có tiếng trâu ùm ò, tiếng gà gáy và loáng thoáng vài tiếng chó sủa. Bên ngoài phong cảnh điền viên, nhưng tâm tình Lâm Y lại không vui vẻ nổi, một năm trước, nàng xuyên qua thành cô bé mười tuổi mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà họ Trương – một gia đình thân thích xa, ngay cả tên cũng đổi từ Khương Ngữ thành Lâm Y, đứng thứ ba trong tộc, hay gọi Lâm Tam nương. Nhà họ Trương tam đại đồng đường, lão phu nhân đã qua đời, lão thái gia còn khỏe mạnh, dưới gối có hai con trai, con trai cả đi xa làm quan, chỉ có lão thái gia và gia đình con trai út ở quê cũ sống, nhưng con trai út một năm trước đã đi phía Đông du ngoạn, trong nhà chỉ còn con dâu út Phương thị và ba đứa cháu. Là phận ăn nhờ ở đậu, Lâm Y không dám nói nhiều, đi cũng không dám đi xa,… Nhắc tới đó, Thanh Miêu lại mắng thím Nhâm một hồi.Lâm Y giật mình nhớ lại lúc trước Lí Thư từng hỏi thăm về Như Ngọc, đột nhiên đoán liệu hai sự kiện này có liên quan với nhau không? Nàng hỏi Thanh Miêu. “Phương Đại Đầu đến, Đại thiếu phu nhân có biết không?”.Thanh Miêu nghĩ nghĩ, đáp. “Đại thiếu phu nhân cũng không biết Phương Đại Đầu, Nhị phu nhân lại cố ý gạt, bởi vậy em không thấy người hầu trong phòng Đại thiếu phu nhân tới hỏi thăm”. Nói xong lại dợm bước chân ra ngoài. “Em lại mang theo ít tiền đi hỏi tiếp”.Lâm Y vội kéo cô. “Vừa nãy ta sai em đi hỏi thăm là sợ chuyện có liên quan đến chúng ta, nếu không liên quan thì để ý làm gì, nghe nhiều phiền toái nhiều”.Thanh Miêu được dạy bảo, đáp. “Đúng vậy, nếu rảnh như thế thà đi chiên thịt khô còn hơn”.Lâm Y cười to. “Chính xác, bỏ thêm ít cọng hoa tỏi non”.Thanh Miêu đi nhà bếp, trước chọn một khối thịt béo, ngẫm nghĩ chủ tớ hai người không thể ăn một mình, còn phải lo lắng Đại phòng nhà họ Trương, liền lấy một khối thịt nạc ít mỡ, dội nước sôi, lại cắt lát, mỡ làm dầu, bỏ thêm hoa tỏi non, xào một mâm thịt khô hoa tỏi béo ngậy thơm ngào ngạt. Lúc Lưu Hà nghe mùi tìm đến, Thanh Miêu đã làm xong hai món thức ăn, còn một món đang ở trong nồi, Lưu Hà cười. “Cô mệt mỏi cả ngày, sao không để tôi làm”.Thanh Miêu nói. “Hiện giờ tôi không cần cắt cỏ cho heo ăn nữa, chỉ nấu mấy nồi cơm heo thôi, mệt gì đâu”.Lưu Hà xắn tay áo vào hỗ trợ, hỏi. “Lương thực đủ ăn không?”.Thanh Miêu cười ha ha. “Đủ, hai mươi mẫu lúa Chiêm Thành, chỉ có mười lăm đầu heo, còn sợ ăn không hết kia”.Lưu Hà nhỏ giọng nói. “Nếu có dư, giữ lại đừng bán, tôi thấy đảo mắt Nhị phòng sẽ tới tìm các người mua đấy”.Thanh Miêu tỉnh táo tinh thần, sáp lại hỏi. “Sáu mươi mẫu ruộng của bọn họ còn sầu lo không đủ ăn ư?”.Bài thanh minh cho chàng Trương Trọng Vi :Trương Trọng Vi không phải nam chính tôi thích nhất trong tất cả các truyện điền văn của A Muội, nhưng tôi thương chàng ở chỗ có tình, có quyết tâm, và cũng đủ tự mình hiểu lấy. Con cái không thể chọn cha mẹ, Trương Trọng Vi không thể chống lại cha mẹ của chàng vì xã hội chàng đang sống nó khắt khe chữ “Hiếu” rất lớn. Các bạn hay than phiền rằng anh chàng nhu nhược, nghe theo lời mẹ, vân vân, nhưng các bạn ơi các bạn nghĩ lại đi : anh chàng không hề nghe theo lời mẹ đâu (điển hình là có cơ hội sẽ lỉnh đi tìm Lâm Y ngay), dù mẹ anh có ghét Lâm Y thế nào thì Trọng Vi vẫn một lòng suy nghĩ Lâm Y là nương tử tương lai của mình. Không thể chống lại thời đại, không thể chống lại chữ “Hiếu” quá lớn, chàng đã tìm ra cách khác để Lâm Y hạnh phúc : đỗ đạt và dẫn nàng ra khỏi đất Thục.Lâm Y là linh hồn xuyên không, nhưng Trọng Vi chỉ có 17 18 tuổi thôi, phải gọi là “chàng trai mới lớn” đó đã có suy nghĩ tích cực như vậy, các bạn đừng vội nản lòng. Hai anh em Bá Lâm Trọng Vi mỗi người mỗi tính nên vận mệnh không hề giống nhau đâu.
Nhắc tới đó, Thanh Miêu lại mắng thím Nhâm một hồi.Lâm Y giật
mình nhớ lại lúc trước Lí Thư từng hỏi thăm về Như Ngọc, đột nhiên đoán
liệu hai sự kiện này có liên quan với nhau không? Nàng hỏi Thanh Miêu. “Phương Đại Đầu đến, Đại thiếu phu nhân có biết không?”.
Thanh Miêu nghĩ nghĩ, đáp. “Đại thiếu phu nhân cũng không biết Phương Đại Đầu, Nhị phu nhân lại cố ý
gạt, bởi vậy em không thấy người hầu trong phòng Đại thiếu phu nhân tới
hỏi thăm”. Nói xong lại dợm bước chân ra ngoài. “Em lại mang theo ít tiền đi hỏi tiếp”.
Lâm Y vội kéo cô. “Vừa nãy ta sai em đi hỏi thăm là sợ chuyện có liên quan đến chúng ta, nếu
không liên quan thì để ý làm gì, nghe nhiều phiền toái nhiều”.
Thanh Miêu được dạy bảo, đáp. “Đúng vậy, nếu rảnh như thế thà đi chiên thịt khô còn hơn”.
Lâm Y cười to. “Chính xác, bỏ thêm ít cọng hoa tỏi non”.
Thanh Miêu đi nhà bếp, trước chọn một khối thịt béo, ngẫm nghĩ chủ tớ hai
người không thể ăn một mình, còn phải lo lắng Đại phòng nhà họ Trương,
liền lấy một khối thịt nạc ít mỡ, dội nước sôi, lại cắt lát, mỡ làm dầu, bỏ thêm hoa tỏi non, xào một mâm thịt khô hoa tỏi béo ngậy thơm ngào
ngạt. Lúc Lưu Hà nghe mùi tìm đến, Thanh Miêu đã làm xong hai món thức
ăn, còn một món đang ở trong nồi, Lưu Hà cười. “Cô mệt mỏi cả ngày, sao không để tôi làm”.
Thanh Miêu nói. “Hiện giờ tôi không cần cắt cỏ cho heo ăn nữa, chỉ nấu mấy nồi cơm heo thôi, mệt gì đâu”.
Lưu Hà xắn tay áo vào hỗ trợ, hỏi. “Lương thực đủ ăn không?”.
Thanh Miêu cười ha ha. “Đủ, hai mươi mẫu lúa Chiêm Thành, chỉ có mười lăm đầu heo, còn sợ ăn không hết kia”.
Lưu Hà nhỏ giọng nói. “Nếu có dư, giữ lại đừng bán, tôi thấy đảo mắt Nhị phòng sẽ tới tìm các người mua đấy”.
Thanh Miêu tỉnh táo tinh thần, sáp lại hỏi. “Sáu mươi mẫu ruộng của bọn họ còn sầu lo không đủ ăn ư?”.
Bài thanh minh cho chàng Trương Trọng Vi :
Trương Trọng Vi không phải nam chính tôi thích nhất trong tất cả các truyện
điền văn của A Muội, nhưng tôi thương chàng ở chỗ có tình, có quyết tâm, và cũng đủ tự mình hiểu lấy. Con cái không thể chọn cha mẹ, Trương
Trọng Vi không thể chống lại cha mẹ của chàng vì xã hội chàng đang sống
nó khắt khe chữ “Hiếu” rất lớn. Các bạn hay than phiền rằng anh chàng
nhu nhược, nghe theo lời mẹ, vân vân, nhưng các bạn ơi các bạn nghĩ lại
đi : anh chàng không hề nghe theo lời mẹ đâu (điển hình là có cơ hội sẽ
lỉnh đi tìm Lâm Y ngay), dù mẹ anh có ghét Lâm Y thế nào thì Trọng Vi
vẫn một lòng suy nghĩ Lâm Y là nương tử tương lai của mình. Không thể
chống lại thời đại, không thể chống lại chữ “Hiếu” quá lớn, chàng đã tìm ra cách khác để Lâm Y hạnh phúc : đỗ đạt và dẫn nàng ra khỏi đất Thục.
Lâm Y là linh hồn xuyên không, nhưng Trọng Vi chỉ có 17 18 tuổi thôi, phải
gọi là “chàng trai mới lớn” đó đã có suy nghĩ tích cực như vậy, các bạn
đừng vội nản lòng. Hai anh em Bá Lâm Trọng Vi mỗi người mỗi tính nên vận mệnh không hề giống nhau đâu.
Cuộc Sống Ở Bắc TốngTác giả: A MuộiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngBắc Tống. Một hộ nhà nông giàu có ở Mi Châu, Tứ Xuyên. Sáng sớm. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ giấy bồi, chiếu vào lan can, dừng ngay chính giữa chiếc giường gỗ trong phòng, ngoài cửa sổ một bụi trúc dày chiêm chiếp tiếng chim kêu, xa hơn tí còn có tiếng trâu ùm ò, tiếng gà gáy và loáng thoáng vài tiếng chó sủa. Bên ngoài phong cảnh điền viên, nhưng tâm tình Lâm Y lại không vui vẻ nổi, một năm trước, nàng xuyên qua thành cô bé mười tuổi mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà họ Trương – một gia đình thân thích xa, ngay cả tên cũng đổi từ Khương Ngữ thành Lâm Y, đứng thứ ba trong tộc, hay gọi Lâm Tam nương. Nhà họ Trương tam đại đồng đường, lão phu nhân đã qua đời, lão thái gia còn khỏe mạnh, dưới gối có hai con trai, con trai cả đi xa làm quan, chỉ có lão thái gia và gia đình con trai út ở quê cũ sống, nhưng con trai út một năm trước đã đi phía Đông du ngoạn, trong nhà chỉ còn con dâu út Phương thị và ba đứa cháu. Là phận ăn nhờ ở đậu, Lâm Y không dám nói nhiều, đi cũng không dám đi xa,… Nhắc tới đó, Thanh Miêu lại mắng thím Nhâm một hồi.Lâm Y giật mình nhớ lại lúc trước Lí Thư từng hỏi thăm về Như Ngọc, đột nhiên đoán liệu hai sự kiện này có liên quan với nhau không? Nàng hỏi Thanh Miêu. “Phương Đại Đầu đến, Đại thiếu phu nhân có biết không?”.Thanh Miêu nghĩ nghĩ, đáp. “Đại thiếu phu nhân cũng không biết Phương Đại Đầu, Nhị phu nhân lại cố ý gạt, bởi vậy em không thấy người hầu trong phòng Đại thiếu phu nhân tới hỏi thăm”. Nói xong lại dợm bước chân ra ngoài. “Em lại mang theo ít tiền đi hỏi tiếp”.Lâm Y vội kéo cô. “Vừa nãy ta sai em đi hỏi thăm là sợ chuyện có liên quan đến chúng ta, nếu không liên quan thì để ý làm gì, nghe nhiều phiền toái nhiều”.Thanh Miêu được dạy bảo, đáp. “Đúng vậy, nếu rảnh như thế thà đi chiên thịt khô còn hơn”.Lâm Y cười to. “Chính xác, bỏ thêm ít cọng hoa tỏi non”.Thanh Miêu đi nhà bếp, trước chọn một khối thịt béo, ngẫm nghĩ chủ tớ hai người không thể ăn một mình, còn phải lo lắng Đại phòng nhà họ Trương, liền lấy một khối thịt nạc ít mỡ, dội nước sôi, lại cắt lát, mỡ làm dầu, bỏ thêm hoa tỏi non, xào một mâm thịt khô hoa tỏi béo ngậy thơm ngào ngạt. Lúc Lưu Hà nghe mùi tìm đến, Thanh Miêu đã làm xong hai món thức ăn, còn một món đang ở trong nồi, Lưu Hà cười. “Cô mệt mỏi cả ngày, sao không để tôi làm”.Thanh Miêu nói. “Hiện giờ tôi không cần cắt cỏ cho heo ăn nữa, chỉ nấu mấy nồi cơm heo thôi, mệt gì đâu”.Lưu Hà xắn tay áo vào hỗ trợ, hỏi. “Lương thực đủ ăn không?”.Thanh Miêu cười ha ha. “Đủ, hai mươi mẫu lúa Chiêm Thành, chỉ có mười lăm đầu heo, còn sợ ăn không hết kia”.Lưu Hà nhỏ giọng nói. “Nếu có dư, giữ lại đừng bán, tôi thấy đảo mắt Nhị phòng sẽ tới tìm các người mua đấy”.Thanh Miêu tỉnh táo tinh thần, sáp lại hỏi. “Sáu mươi mẫu ruộng của bọn họ còn sầu lo không đủ ăn ư?”.Bài thanh minh cho chàng Trương Trọng Vi :Trương Trọng Vi không phải nam chính tôi thích nhất trong tất cả các truyện điền văn của A Muội, nhưng tôi thương chàng ở chỗ có tình, có quyết tâm, và cũng đủ tự mình hiểu lấy. Con cái không thể chọn cha mẹ, Trương Trọng Vi không thể chống lại cha mẹ của chàng vì xã hội chàng đang sống nó khắt khe chữ “Hiếu” rất lớn. Các bạn hay than phiền rằng anh chàng nhu nhược, nghe theo lời mẹ, vân vân, nhưng các bạn ơi các bạn nghĩ lại đi : anh chàng không hề nghe theo lời mẹ đâu (điển hình là có cơ hội sẽ lỉnh đi tìm Lâm Y ngay), dù mẹ anh có ghét Lâm Y thế nào thì Trọng Vi vẫn một lòng suy nghĩ Lâm Y là nương tử tương lai của mình. Không thể chống lại thời đại, không thể chống lại chữ “Hiếu” quá lớn, chàng đã tìm ra cách khác để Lâm Y hạnh phúc : đỗ đạt và dẫn nàng ra khỏi đất Thục.Lâm Y là linh hồn xuyên không, nhưng Trọng Vi chỉ có 17 18 tuổi thôi, phải gọi là “chàng trai mới lớn” đó đã có suy nghĩ tích cực như vậy, các bạn đừng vội nản lòng. Hai anh em Bá Lâm Trọng Vi mỗi người mỗi tính nên vận mệnh không hề giống nhau đâu.