Tác giả:

Trời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được…

Chương 10

Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… Trên đường từ cô nhi viện trở về, bọn họ đi qua vườn hoa hướng dương kia.Tưởng Mặc ở đây giống như một đứa bé, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ hồn nhiên phơi phới, nụ cười vô cùng rực rỡ, dường như mỗi một đoá hoa hướng dương ở trước mặt cô, đều mất đi màu sắc.Mà khiến cho Vân Phong kỳ quái chính là, cô lại không thể gọi là xinh đẹp, lại có thể toả sáng chói mắt như thế khi đặt trong biển hoa.“Tưởng Mặc, cô thích nơi này không?” Gió đưa giọng nói mê hồn của anh thổi đến bên tai cô.Tưởng Mặc không chút do dự “Thích”“Cô muốn chạy để thử cảm nhận mùi vị không? Chạy ở vườn hoa hướng dương cảm nhận một phần say mê của tiên nữ Clytie?”“Chạy?” Tưởng Mạc ngẩn cả người, không hiểu ý của anh.Vân Phong không cho cô cơ hội cự tuyệt, bắt lấy tay cô, dẫn cô chạy, dạo chơi trong biển hoa.Lòng của cô thoáng rung động, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và anh, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người đàn ông thân mật như vậy, những hành động đối với người khác là bình thường này đối với cô mà nói, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.Nhưng rất nhanh, Vân Phong lại tạo cho cô nhiều trải nghiệm mới mẻ hơn, đầy sức sống, đầy nồng nhiệt, đây là cảm thụ khi Vân Phong dẫn cô chạy.Chạy với tốc độ mạnh, khiến cô cảm nhận được trái tim của mình thì ra có thể đập nhanh như vậy.Tới cuối vườn hoa, bọn họ ngừng lại, Vân Phong yên lặng nhìn cô, hơi thở hơi gấp, mồ hôi nhễ nhại, sợi tóc rối loạn.Anh đưa ngón tay thon dài ra, ôn nhu tỉ mỉ vuốt lại sợi tóc cho cô, nhẹ nhàng vén qua vành tay, trong lơ đãng, đầu ngón tay của anh đụng phải gương mặt cô, mẫn cảm, bất ngờ cuộn lên.Anh thâm tình nhìn cô chăm chú, cho cô một ánh mắt đầy chân tình, thấy mặt của cô càng lúc càng đỏ, biết đây không chỉ là kết quả sau khi chạy.Bầu không khí quá mức trầm lặng, quá mức mờ ám, lúc này giữa bọn họ, trong không khí tăng thêm một nguyên do như có như không.Trái tim Tưởng Mặc bỗng run lên, bối rối cúi đầu. “Tôi … Tôi phải về rồi.”Vân Phong cũng kéo suy nghĩ của mình từ trong phút thất thần lại, anh không nói gì, tự nhiên xoay người đi đầu.Tưởng Mặc nhìn bóng lưng của anh, dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng đuổi kịp.Khi bọn họ rời khỏi vườn hoa hướng dương này, nhất định phải trở lại là một con người khác, tốc độ hoàn toàn khác lúc chạy, lúc này đây, cước bộ của anh rất thong thả, cô đi theo phía sau, cũng vậy.Lúc đến, anh nắm tay cô, kh đó cô không để ý, nhưng bây giờ luôn cảm thấy bàn tay của mình trống rỗng.Tưởng Mặc cúi đầu, không hiểu rõ tâm tư rối loạn của chính mình, đột nhiên, cô đụng phải một tấm lưng cứng rắn.Bởi vì, Vân Phong đột nhiên ngừng lại.Anh dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô.Tưởng Mặc vội giải thích với anh “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng.”Vân Phong đưa tay nâng cằm của cô lên, đầu mũi của cô bị đụng có chút đỏ lên, không biết có phải thực sự đau hay không, nhưng trong mắt cô có phần ươn ướt.Anh rất dịu dàng, rất đau lòng “Đau không?”Tưởng Mặc kiên cường lắc đầu.Nhưng Vân Phong lại khẽ nói bên tai nàng “Nhừng mà tôi đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”Tưởng Mặc khiếp sợ nhìn ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đang lưu chuyển trong con ngươi của anh …

Trên đường từ cô nhi viện
trở về, bọn họ đi qua vườn hoa hướng dương kia.

Tưởng Mặc ở đây giống như
một đứa bé, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ hồn nhiên phơi phới, nụ cười vô cùng
rực rỡ, dường như mỗi một đoá hoa hướng dương ở trước mặt cô, đều mất đi màu
sắc.

Mà khiến cho Vân Phong kỳ
quái chính là, cô lại không thể gọi là xinh đẹp, lại có thể toả sáng chói mắt
như thế khi đặt trong biển hoa.

“Tưởng Mặc, cô thích nơi
này không?” Gió đưa giọng nói mê hồn của anh thổi đến bên tai cô.

Tưởng Mặc không chút do
dự “Thích”

“Cô muốn chạy để thử cảm
nhận mùi vị không? Chạy ở vườn hoa hướng dương cảm nhận một phần say mê của
tiên nữ Clytie?”

“Chạy?” Tưởng Mạc ngẩn cả
người, không hiểu ý của anh.

Vân Phong không cho cô cơ
hội cự tuyệt, bắt lấy tay cô, dẫn cô chạy, dạo chơi trong biển hoa.

Lòng của cô thoáng rung
động, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và anh, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một
người đàn ông thân mật như vậy, những hành động đối với người khác là bình
thường này đối với cô mà nói, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Nhưng rất nhanh, Vân
Phong lại tạo cho cô nhiều trải nghiệm mới mẻ hơn, đầy sức sống, đầy nồng
nhiệt, đây là cảm thụ khi Vân Phong dẫn cô chạy.

Chạy với tốc độ mạnh,
khiến cô cảm nhận được trái tim của mình thì ra có thể đập nhanh như vậy.

Tới cuối vườn hoa, bọn họ
ngừng lại, Vân Phong yên lặng nhìn cô, hơi thở hơi gấp, mồ hôi nhễ nhại, sợi
tóc rối loạn.

Anh đưa ngón tay thon dài
ra, ôn nhu tỉ mỉ vuốt lại sợi tóc cho cô, nhẹ nhàng vén qua vành tay, trong lơ
đãng, đầu ngón tay của anh đụng phải gương mặt cô, mẫn cảm, bất ngờ cuộn lên.

Anh thâm tình nhìn cô
chăm chú, cho cô một ánh mắt đầy chân tình, thấy mặt của cô càng lúc càng đỏ,
biết đây không chỉ là kết quả sau khi chạy.

Bầu không khí quá mức
trầm lặng, quá mức mờ ám, lúc này giữa bọn họ, trong không khí tăng thêm một
nguyên do như có như không.

Trái tim Tưởng Mặc bỗng
run lên, bối rối cúi đầu. “Tôi … Tôi phải về rồi.”Vân Phong cũng kéo suy
nghĩ của mình từ trong phút thất thần lại, anh không nói gì, tự nhiên xoay
người đi đầu.

Tưởng Mặc nhìn bóng lưng
của anh, dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng đuổi kịp.

Khi bọn họ rời khỏi vườn
hoa hướng dương này, nhất định phải trở lại là một con người khác, tốc độ hoàn
toàn khác lúc chạy, lúc này đây, cước bộ của anh rất thong thả, cô đi theo phía
sau, cũng vậy.

Lúc đến, anh nắm tay cô,
kh đó cô không để ý, nhưng bây giờ luôn cảm thấy bàn tay của mình trống rỗng.

Tưởng Mặc cúi đầu, không
hiểu rõ tâm tư rối loạn của chính mình, đột nhiên, cô đụng phải một tấm lưng
cứng rắn.

Bởi vì, Vân Phong đột nhiên
ngừng lại.

Anh dừng bước, chậm rãi
quay đầu lại, nhìn cô.

Tưởng Mặc vội giải thích
với anh “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng.”

Vân Phong đưa tay nâng
cằm của cô lên, đầu mũi của cô bị đụng có chút đỏ lên, không biết có phải thực
sự đau hay không, nhưng trong mắt cô có phần ươn ướt.

Anh rất dịu dàng, rất đau
lòng “Đau không?”

Tưởng Mặc kiên cường lắc
đầu.

Nhưng Vân Phong lại khẽ
nói bên tai nàng “Nhừng mà tôi đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”

Tưởng Mặc khiếp sợ nhìn
ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đang lưu chuyển trong con
ngươi của anh …

Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… Trên đường từ cô nhi viện trở về, bọn họ đi qua vườn hoa hướng dương kia.Tưởng Mặc ở đây giống như một đứa bé, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ hồn nhiên phơi phới, nụ cười vô cùng rực rỡ, dường như mỗi một đoá hoa hướng dương ở trước mặt cô, đều mất đi màu sắc.Mà khiến cho Vân Phong kỳ quái chính là, cô lại không thể gọi là xinh đẹp, lại có thể toả sáng chói mắt như thế khi đặt trong biển hoa.“Tưởng Mặc, cô thích nơi này không?” Gió đưa giọng nói mê hồn của anh thổi đến bên tai cô.Tưởng Mặc không chút do dự “Thích”“Cô muốn chạy để thử cảm nhận mùi vị không? Chạy ở vườn hoa hướng dương cảm nhận một phần say mê của tiên nữ Clytie?”“Chạy?” Tưởng Mạc ngẩn cả người, không hiểu ý của anh.Vân Phong không cho cô cơ hội cự tuyệt, bắt lấy tay cô, dẫn cô chạy, dạo chơi trong biển hoa.Lòng của cô thoáng rung động, từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và anh, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người đàn ông thân mật như vậy, những hành động đối với người khác là bình thường này đối với cô mà nói, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.Nhưng rất nhanh, Vân Phong lại tạo cho cô nhiều trải nghiệm mới mẻ hơn, đầy sức sống, đầy nồng nhiệt, đây là cảm thụ khi Vân Phong dẫn cô chạy.Chạy với tốc độ mạnh, khiến cô cảm nhận được trái tim của mình thì ra có thể đập nhanh như vậy.Tới cuối vườn hoa, bọn họ ngừng lại, Vân Phong yên lặng nhìn cô, hơi thở hơi gấp, mồ hôi nhễ nhại, sợi tóc rối loạn.Anh đưa ngón tay thon dài ra, ôn nhu tỉ mỉ vuốt lại sợi tóc cho cô, nhẹ nhàng vén qua vành tay, trong lơ đãng, đầu ngón tay của anh đụng phải gương mặt cô, mẫn cảm, bất ngờ cuộn lên.Anh thâm tình nhìn cô chăm chú, cho cô một ánh mắt đầy chân tình, thấy mặt của cô càng lúc càng đỏ, biết đây không chỉ là kết quả sau khi chạy.Bầu không khí quá mức trầm lặng, quá mức mờ ám, lúc này giữa bọn họ, trong không khí tăng thêm một nguyên do như có như không.Trái tim Tưởng Mặc bỗng run lên, bối rối cúi đầu. “Tôi … Tôi phải về rồi.”Vân Phong cũng kéo suy nghĩ của mình từ trong phút thất thần lại, anh không nói gì, tự nhiên xoay người đi đầu.Tưởng Mặc nhìn bóng lưng của anh, dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng đuổi kịp.Khi bọn họ rời khỏi vườn hoa hướng dương này, nhất định phải trở lại là một con người khác, tốc độ hoàn toàn khác lúc chạy, lúc này đây, cước bộ của anh rất thong thả, cô đi theo phía sau, cũng vậy.Lúc đến, anh nắm tay cô, kh đó cô không để ý, nhưng bây giờ luôn cảm thấy bàn tay của mình trống rỗng.Tưởng Mặc cúi đầu, không hiểu rõ tâm tư rối loạn của chính mình, đột nhiên, cô đụng phải một tấm lưng cứng rắn.Bởi vì, Vân Phong đột nhiên ngừng lại.Anh dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô.Tưởng Mặc vội giải thích với anh “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng.”Vân Phong đưa tay nâng cằm của cô lên, đầu mũi của cô bị đụng có chút đỏ lên, không biết có phải thực sự đau hay không, nhưng trong mắt cô có phần ươn ướt.Anh rất dịu dàng, rất đau lòng “Đau không?”Tưởng Mặc kiên cường lắc đầu.Nhưng Vân Phong lại khẽ nói bên tai nàng “Nhừng mà tôi đau lòng. Tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”Tưởng Mặc khiếp sợ nhìn ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đang lưu chuyển trong con ngươi của anh …

Chương 10