Tác giả:

Gia đình nhà họ Nguyễn vừa mới đón chào thêm 3 thành viên mới, 1 trai, 2 gái, mọi người trong gia đình đang rất vui mừng vì sự xuất hiện của 3 sinh linh mới này. Nhưng khi càng lớn, nàng công chúa thứ 3 lại khác với 2 người anh chị của mình. Cô bé lạnh lùng, vô cảm, luôn tỏ ra khó gần, dù là cùng 1 mẹ sinh ra nhưng cô bé luôn mang 1 khuôn mắt xấu xí và còn bị...câm nên cô bé lúc nào cũng cầm theo quyển sổ và cây bút. Vì những việc trên mà bạn bè của cô rất ít, hầu như không có ai và cô cũng gần như không quan tâm. Anh chị của cô thì có thể nói là tài sắc vẹn toàn. Nhưng sau tất cả, không ai biết (trừ mama và ông của cô bé-là cha của anh kết nghĩa với cô) rằng cô thật sự rất giỏi, giỏi hơn rất nhiều anh chị cô về mọi mắt. Anh chị của cô hiểu 1 thì cô đã hiểu được 10. Cô học vô cùng nhanh, trí thông minh cao ngất ngưỡng, còn về sắc đẹp thì...tuyệt sắc giai nhân. Nhưng cô vẫn giấu tất cả và biến mình trong mắt mọi người là 1 đứa vô dụng. Tuy vậy nhưng anh chị cô vẫn rất yêu thương cô. 1…

Chương 44: Sự xuất hiện đột ngột

Princess Snow And Prince IceTác giả: Nguyễn KoriGia đình nhà họ Nguyễn vừa mới đón chào thêm 3 thành viên mới, 1 trai, 2 gái, mọi người trong gia đình đang rất vui mừng vì sự xuất hiện của 3 sinh linh mới này. Nhưng khi càng lớn, nàng công chúa thứ 3 lại khác với 2 người anh chị của mình. Cô bé lạnh lùng, vô cảm, luôn tỏ ra khó gần, dù là cùng 1 mẹ sinh ra nhưng cô bé luôn mang 1 khuôn mắt xấu xí và còn bị...câm nên cô bé lúc nào cũng cầm theo quyển sổ và cây bút. Vì những việc trên mà bạn bè của cô rất ít, hầu như không có ai và cô cũng gần như không quan tâm. Anh chị của cô thì có thể nói là tài sắc vẹn toàn. Nhưng sau tất cả, không ai biết (trừ mama và ông của cô bé-là cha của anh kết nghĩa với cô) rằng cô thật sự rất giỏi, giỏi hơn rất nhiều anh chị cô về mọi mắt. Anh chị của cô hiểu 1 thì cô đã hiểu được 10. Cô học vô cùng nhanh, trí thông minh cao ngất ngưỡng, còn về sắc đẹp thì...tuyệt sắc giai nhân. Nhưng cô vẫn giấu tất cả và biến mình trong mắt mọi người là 1 đứa vô dụng. Tuy vậy nhưng anh chị cô vẫn rất yêu thương cô. 1… Sáng hôm sau, tại tập đoàn The One..."Cộc cộc"- Ai?- Giọng nó lạnh lùng vang lên-Là tôi thưa chủ tịch- Cô thư kí nói-Vào đi- Nó nói"Cạch" Cô thư kí bước vào-Có chuyện gì?- Nó vẫn dán mắt vào đống giấy tờ-Dạ có chủ tịch tập đoàn Trần Phong đến ạ- Cô thư kí nói-Cái gì?- Nó nhìn cô thư kí- Bảo tôi đang bận không tiếp khách được, hẹn lúc khác-Không cần nói vậy đâu- Hắn từ đâu bước vào-Ơ...- Nó ngạc nhiên- Cô ra ngoài đi, có gì tôi gọi-Vâng- Cô thư kí bước ra ngoài-Anh đến đây làm gì?- Nó lạnh lùng nói, mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ và máy tính-Em không thể mời anh 1 tách trà hay thậm chí là mời anh ngồi xuống được sao?- Hắn nói-Tôi đang rất bận, có gì nói nhanh đi- Nó lạnh lùng trả lờiHắn đi lại bàn làm việc của nó, 1 tay chống lên bàn, tay kia nâng cằm nó lên, mặt ghé sát lại gần mặt nó-Anh chỉ đến gặp em thôi, không được sao?- Hắn nở 1 nụ cười ranh mãnh mà ma mị-Anh làm gì vậy hả?- Nó gạt tay hắn ra, đứng dậy đi ra chỗ bình nước, rót 1 cốc nước uống-Làm gì mà em phản ứng mạnh vậy?- Hắn đút tay vào túi quần đi lại gần nó-Thì sa...ơ...- Nó quay lại thì gặp ngay khuôn mặt của hắn- Anh...anh...Hắn im lặng, bước lại gần hơn. Hắn bước 1 bước, nó lùi 1 bước, cứ thế cho đến khi nó vào đường cùng-Anh...anh tính làm gì?- Nó nhìn hắn, lắp bắp nói- Không lẽ anh tính...Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn chặn bằng 1 nụ hôn. Nó tròn mắt, mở to hết cỡ nhìn hắn-Ưm...ưm...- Nó giơ tay lên định đánh hắn nhưng đã bị hắn giữ tay lại- Ưm...ưm...Nó càng cố nói bao nhiêu thì hắn càng có cơ hội lấn sâu vào bên trong bấy nhiêu. -Sao hả?- Hắn rời đôi môi của nó với vẻ luyến tiếc nhưng hắn vẫn nở 1 nụ cười mỉm nhưng đầy ma mị-Hộc...hộc...đồ...đồ đáng ghét, đồ tồi tệ, đồ khốn nạn, tôi hết từ để miêu tả anh rồi- Nó th* d*c lấy oxy nhưng rồi cũng gằn giọng nói, 1 tay che miệng-Khốn nạn à?- Hắn gỡ tay kia của nó, tiếp tục chiếm lấy bờ môi căng mọng của nó-Ưm...ưm...- Nó cố vùng vẫy-Thế nào hả? Còn dám gọi anh là đồ khốn nạn nữa không hả?- Hắn cười ranh ma-Đồ...khốn...nạn...- Nó nhấn mạnh từng chữ, môi bặm chặt lại-Ồ em vẫn cứng đầu vậy sao?- Hắn ghé mặt lại gần mặt nó- Thôi được rồi, anh bận rồi, tha cho em lần này, bữa sau anh tới tiếp nha- Hắn quay đi, ra đến cửa hắn quay lại nhìn nó- Lần sau anh đến không chỉ vậy đâu đấy, anh báo trước cho em biết đấy, chuẩn bị tinh thần đi, chào em nha, Ice-Đồ...đồ khốn nạn, anh đi luôn đi, đừng để tôi thấy mặt anh thêm lần nào nữa- Nó hét lên"Cạch" Hắn đã đi xa, nó đứng đấy lấy tay che miệng"Khỉ thiệt, nụ hôn đầu với cả nụ hôn thứ 2 đều bị anh ta cướp mất rồi, anh ta trở nên như vậy từ khi nào vậy chứ? Lòng tự trọng của anh ta đâu rồi? Lần sau nếu có gặp phải đề phòng anh ta mới được! Tức quá đi"

Sáng hôm sau, tại tập đoàn The One...

"Cộc cộc"- Ai?- Giọng nó lạnh lùng vang lên

-Là tôi thưa chủ tịch- Cô thư kí nói

-Vào đi- Nó nói

"Cạch" Cô thư kí bước vào

-Có chuyện gì?- Nó vẫn dán mắt vào đống giấy tờ

-Dạ có chủ tịch tập đoàn Trần Phong đến ạ- Cô thư kí nói

-Cái gì?- Nó nhìn cô thư kí- Bảo tôi đang bận không tiếp khách được, hẹn lúc khác

-Không cần nói vậy đâu- Hắn từ đâu bước vào

-Ơ...- Nó ngạc nhiên- Cô ra ngoài đi, có gì tôi gọi

-Vâng- Cô thư kí bước ra ngoài

-Anh đến đây làm gì?- Nó lạnh lùng nói, mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ và máy tính

-Em không thể mời anh 1 tách trà hay thậm chí là mời anh ngồi xuống được sao?- Hắn nói

-Tôi đang rất bận, có gì nói nhanh đi- Nó lạnh lùng trả lời

Hắn đi lại bàn làm việc của nó, 1 tay chống lên bàn, tay kia nâng cằm nó lên, mặt ghé sát lại gần mặt nó

-Anh chỉ đến gặp em thôi, không được sao?- Hắn nở 1 nụ cười ranh mãnh mà ma mị

-Anh làm gì vậy hả?- Nó gạt tay hắn ra, đứng dậy đi ra chỗ bình nước, rót 1 cốc nước uống

-Làm gì mà em phản ứng mạnh vậy?- Hắn đút tay vào túi quần đi lại gần nó

-Thì sa...ơ...- Nó quay lại thì gặp ngay khuôn mặt của hắn- Anh...anh...

Hắn im lặng, bước lại gần hơn. Hắn bước 1 bước, nó lùi 1 bước, cứ thế cho đến khi nó vào đường cùng

-Anh...anh tính làm gì?- Nó nhìn hắn, lắp bắp nói- Không lẽ anh tính...

Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn chặn bằng 1 nụ hôn. Nó tròn mắt, mở to hết cỡ nhìn hắn

-Ưm...ưm...- Nó giơ tay lên định đánh hắn nhưng đã bị hắn giữ tay lại- Ưm...ưm...

Nó càng cố nói bao nhiêu thì hắn càng có cơ hội lấn sâu vào bên trong bấy nhiêu. 

-Sao hả?- Hắn rời đôi môi của nó với vẻ luyến tiếc nhưng hắn vẫn nở 1 nụ cười mỉm nhưng đầy ma mị

-Hộc...hộc...đồ...đồ đáng ghét, đồ tồi tệ, đồ khốn nạn, tôi hết từ để miêu tả anh rồi- Nó th* d*c lấy oxy nhưng rồi cũng gằn giọng nói, 1 tay che miệng

-Khốn nạn à?- Hắn gỡ tay kia của nó, tiếp tục chiếm lấy bờ môi căng mọng của nó

-Ưm...ưm...- Nó cố vùng vẫy

-Thế nào hả? Còn dám gọi anh là đồ khốn nạn nữa không hả?- Hắn cười ranh ma

-Đồ...khốn...nạn...- Nó nhấn mạnh từng chữ, môi bặm chặt lại

-Ồ em vẫn cứng đầu vậy sao?- Hắn ghé mặt lại gần mặt nó- Thôi được rồi, anh bận rồi, tha cho em lần này, bữa sau anh tới tiếp nha- Hắn quay đi, ra đến cửa hắn quay lại nhìn nó- Lần sau anh đến không chỉ vậy đâu đấy, anh báo trước cho em biết đấy, chuẩn bị tinh thần đi, chào em nha, Ice

-Đồ...đồ khốn nạn, anh đi luôn đi, đừng để tôi thấy mặt anh thêm lần nào nữa- Nó hét lên

"Cạch" Hắn đã đi xa, nó đứng đấy lấy tay che miệng

"Khỉ thiệt, nụ hôn đầu với cả nụ hôn thứ 2 đều bị anh ta cướp mất rồi, anh ta trở nên như vậy từ khi nào vậy chứ? Lòng tự trọng của anh ta đâu rồi? Lần sau nếu có gặp phải đề phòng anh ta mới được! Tức quá đi"

Princess Snow And Prince IceTác giả: Nguyễn KoriGia đình nhà họ Nguyễn vừa mới đón chào thêm 3 thành viên mới, 1 trai, 2 gái, mọi người trong gia đình đang rất vui mừng vì sự xuất hiện của 3 sinh linh mới này. Nhưng khi càng lớn, nàng công chúa thứ 3 lại khác với 2 người anh chị của mình. Cô bé lạnh lùng, vô cảm, luôn tỏ ra khó gần, dù là cùng 1 mẹ sinh ra nhưng cô bé luôn mang 1 khuôn mắt xấu xí và còn bị...câm nên cô bé lúc nào cũng cầm theo quyển sổ và cây bút. Vì những việc trên mà bạn bè của cô rất ít, hầu như không có ai và cô cũng gần như không quan tâm. Anh chị của cô thì có thể nói là tài sắc vẹn toàn. Nhưng sau tất cả, không ai biết (trừ mama và ông của cô bé-là cha của anh kết nghĩa với cô) rằng cô thật sự rất giỏi, giỏi hơn rất nhiều anh chị cô về mọi mắt. Anh chị của cô hiểu 1 thì cô đã hiểu được 10. Cô học vô cùng nhanh, trí thông minh cao ngất ngưỡng, còn về sắc đẹp thì...tuyệt sắc giai nhân. Nhưng cô vẫn giấu tất cả và biến mình trong mắt mọi người là 1 đứa vô dụng. Tuy vậy nhưng anh chị cô vẫn rất yêu thương cô. 1… Sáng hôm sau, tại tập đoàn The One..."Cộc cộc"- Ai?- Giọng nó lạnh lùng vang lên-Là tôi thưa chủ tịch- Cô thư kí nói-Vào đi- Nó nói"Cạch" Cô thư kí bước vào-Có chuyện gì?- Nó vẫn dán mắt vào đống giấy tờ-Dạ có chủ tịch tập đoàn Trần Phong đến ạ- Cô thư kí nói-Cái gì?- Nó nhìn cô thư kí- Bảo tôi đang bận không tiếp khách được, hẹn lúc khác-Không cần nói vậy đâu- Hắn từ đâu bước vào-Ơ...- Nó ngạc nhiên- Cô ra ngoài đi, có gì tôi gọi-Vâng- Cô thư kí bước ra ngoài-Anh đến đây làm gì?- Nó lạnh lùng nói, mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ và máy tính-Em không thể mời anh 1 tách trà hay thậm chí là mời anh ngồi xuống được sao?- Hắn nói-Tôi đang rất bận, có gì nói nhanh đi- Nó lạnh lùng trả lờiHắn đi lại bàn làm việc của nó, 1 tay chống lên bàn, tay kia nâng cằm nó lên, mặt ghé sát lại gần mặt nó-Anh chỉ đến gặp em thôi, không được sao?- Hắn nở 1 nụ cười ranh mãnh mà ma mị-Anh làm gì vậy hả?- Nó gạt tay hắn ra, đứng dậy đi ra chỗ bình nước, rót 1 cốc nước uống-Làm gì mà em phản ứng mạnh vậy?- Hắn đút tay vào túi quần đi lại gần nó-Thì sa...ơ...- Nó quay lại thì gặp ngay khuôn mặt của hắn- Anh...anh...Hắn im lặng, bước lại gần hơn. Hắn bước 1 bước, nó lùi 1 bước, cứ thế cho đến khi nó vào đường cùng-Anh...anh tính làm gì?- Nó nhìn hắn, lắp bắp nói- Không lẽ anh tính...Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn chặn bằng 1 nụ hôn. Nó tròn mắt, mở to hết cỡ nhìn hắn-Ưm...ưm...- Nó giơ tay lên định đánh hắn nhưng đã bị hắn giữ tay lại- Ưm...ưm...Nó càng cố nói bao nhiêu thì hắn càng có cơ hội lấn sâu vào bên trong bấy nhiêu. -Sao hả?- Hắn rời đôi môi của nó với vẻ luyến tiếc nhưng hắn vẫn nở 1 nụ cười mỉm nhưng đầy ma mị-Hộc...hộc...đồ...đồ đáng ghét, đồ tồi tệ, đồ khốn nạn, tôi hết từ để miêu tả anh rồi- Nó th* d*c lấy oxy nhưng rồi cũng gằn giọng nói, 1 tay che miệng-Khốn nạn à?- Hắn gỡ tay kia của nó, tiếp tục chiếm lấy bờ môi căng mọng của nó-Ưm...ưm...- Nó cố vùng vẫy-Thế nào hả? Còn dám gọi anh là đồ khốn nạn nữa không hả?- Hắn cười ranh ma-Đồ...khốn...nạn...- Nó nhấn mạnh từng chữ, môi bặm chặt lại-Ồ em vẫn cứng đầu vậy sao?- Hắn ghé mặt lại gần mặt nó- Thôi được rồi, anh bận rồi, tha cho em lần này, bữa sau anh tới tiếp nha- Hắn quay đi, ra đến cửa hắn quay lại nhìn nó- Lần sau anh đến không chỉ vậy đâu đấy, anh báo trước cho em biết đấy, chuẩn bị tinh thần đi, chào em nha, Ice-Đồ...đồ khốn nạn, anh đi luôn đi, đừng để tôi thấy mặt anh thêm lần nào nữa- Nó hét lên"Cạch" Hắn đã đi xa, nó đứng đấy lấy tay che miệng"Khỉ thiệt, nụ hôn đầu với cả nụ hôn thứ 2 đều bị anh ta cướp mất rồi, anh ta trở nên như vậy từ khi nào vậy chứ? Lòng tự trọng của anh ta đâu rồi? Lần sau nếu có gặp phải đề phòng anh ta mới được! Tức quá đi"

Chương 44: Sự xuất hiện đột ngột