Cuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị…

Chương 66: Cùng gốc cội – 10

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử ĐằngTác giả: Hà Mễ Sao Phấn TiTruyện Đam MỹCuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị… Ra khỏi hồ bơi, tôi nhìn thấy Tiết Mẫn vẫn đang mặc đồ bơi, đứng trước vòi nước mà giặt sạch bộ đồng phục bị làm dơ kia. Lúc định đi qua đó, tôi lại thấy một nam sinh bước đến cạnh cô ấy.Vóc dáng nam sinh kia không cao lắm, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, là loại hình thiếu niên xinh đẹp trắng nõn mà hiện nay rất được con gái ưa thích. Tôi nhận ra người này, cậu ta chính là cái người thấp bé bị đám người anh Cửu nghi ngờ chôm chỉa cái di động kia. Hình như cậu thiếu niên đó đang nói gì với Tiết Mẫn, sau đó rời đi trong chốc lát rồi lại chạy về. Cậu ta đưa thứ gì đó cho Tiết Mẫn, người sau nhận lấy rồi dùng để giặt quần áo.Có lẽ là hai người đều đồng bệnh tương liên, cho nên bọn họ tán gẫu rất lâu.Sau khi tan học tôi lại chạm mặt tổ ba người công hội kia, liền nhắc đến chuyện này với họ.“Cái cô Tiết Mẫn này, rõ ràng là thờ ơ với tớ như vậy, vậy mà lúc nói chuyện với cậu chàng đẹp trai kia thì vui vẻ lắm.”Ai ngờ ba người kia đồng thời ném ánh mắt kỳ quái về phía tôi.“Mấy cậu nhìn gì?”Tô Cẩm Ngôn như chợt nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Cậu chàng đẹp trai cậu nói là Lương Loan năm nhất đúng không?”Cái tên này… không hiểu mấy bậc phụ huynh hiện nay đặt tên con cái theo tiêu chuẩn gì nữa. “Không biết tên. Chẳng qua là khuôn mặt rất đẹp, khóe mắt có nốt ruồi.” Tôi chỉ chỉ chỗ khóe mắt bên phải.“Cậu ta là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật, rất được yêu thích. Trưởng câu lạc bộ từng đặc biệt nhắc tới.” Tô Cẩm Ngôn nhìn tôi, “Trưởng câu lạc bộ từng nói cậu với cậu ta quả thực có thể xưng là hai viên ngọc quý của trường chúng ta.”“A?” Là sao cơ? Tô Cẩm Ngôn có phải là bị lây bệnh độc của đám hủ nữ rồi không?“Tiểu Đằng, cậu thật không hiểu bản thân chút nào cả.” Trần Tịch lấy hai tay nâng mặt tôi, “Cô gái ngốc nghếch kia thật không biết nhìn. Được rồi được rồi, đừng ghen tị. Trở thành người của tớ đi, tớ nhất định sẽ đối xử thiệt tốt với cậu mà.”Cô ấy nói xong liền nhào qua ôm lấy tôi, tôi vội vàng đẩy ra. “Oa Đừng có làm vậy.”“Tôi cũng thấy cậu đáng yêu hơn cậu ta…”Phong Lôi Tốn, cậu nói câu này rồi đỏ mặt ý là sao hả? Hất bàn! Tôi rõ ràng là nam đó, bị khen là đáng yêu cũng không có chút vui vẻ nào đâu ha.“Tớ không phải là ghen tị sắc đẹp với tên đó!!!” >ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ra khỏi hồ bơi, tôi nhìn thấy Tiết Mẫn vẫn đang mặc đồ bơi, đứng trước vòi nước mà giặt sạch bộ đồng phục bị làm dơ kia. Lúc định đi qua đó, tôi lại thấy một nam sinh bước đến cạnh cô ấy.

Vóc dáng nam sinh kia không cao lắm, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, là loại hình thiếu niên xinh đẹp trắng nõn mà hiện nay rất được con gái ưa thích. Tôi nhận ra người này, cậu ta chính là cái người thấp bé bị đám người anh Cửu nghi ngờ chôm chỉa cái di động kia. Hình như cậu thiếu niên đó đang nói gì với Tiết Mẫn, sau đó rời đi trong chốc lát rồi lại chạy về. Cậu ta đưa thứ gì đó cho Tiết Mẫn, người sau nhận lấy rồi dùng để giặt quần áo.

Có lẽ là hai người đều đồng bệnh tương liên, cho nên bọn họ tán gẫu rất lâu.

Sau khi tan học tôi lại chạm mặt tổ ba người công hội kia, liền nhắc đến chuyện này với họ.

“Cái cô Tiết Mẫn này, rõ ràng là thờ ơ với tớ như vậy, vậy mà lúc nói chuyện với cậu chàng đẹp trai kia thì vui vẻ lắm.”

Ai ngờ ba người kia đồng thời ném ánh mắt kỳ quái về phía tôi.

“Mấy cậu nhìn gì?”

Tô Cẩm Ngôn như chợt nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Cậu chàng đẹp trai cậu nói là Lương Loan năm nhất đúng không?”

Cái tên này… không hiểu mấy bậc phụ huynh hiện nay đặt tên con cái theo tiêu chuẩn gì nữa. “Không biết tên. Chẳng qua là khuôn mặt rất đẹp, khóe mắt có nốt ruồi.” Tôi chỉ chỉ chỗ khóe mắt bên phải.

“Cậu ta là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật, rất được yêu thích. Trưởng câu lạc bộ từng đặc biệt nhắc tới.” Tô Cẩm Ngôn nhìn tôi, “Trưởng câu lạc bộ từng nói cậu với cậu ta quả thực có thể xưng là hai viên ngọc quý của trường chúng ta.”

“A?” Là sao cơ? Tô Cẩm Ngôn có phải là bị lây bệnh độc của đám hủ nữ rồi không?

“Tiểu Đằng, cậu thật không hiểu bản thân chút nào cả.” Trần Tịch lấy hai tay nâng mặt tôi, “Cô gái ngốc nghếch kia thật không biết nhìn. Được rồi được rồi, đừng ghen tị. Trở thành người của tớ đi, tớ nhất định sẽ đối xử thiệt tốt với cậu mà.”

Cô ấy nói xong liền nhào qua ôm lấy tôi, tôi vội vàng đẩy ra. “Oa Đừng có làm vậy.”

“Tôi cũng thấy cậu đáng yêu hơn cậu ta…”

Phong Lôi Tốn, cậu nói câu này rồi đỏ mặt ý là sao hả? Hất bàn! Tôi rõ ràng là nam đó, bị khen là đáng yêu cũng không có chút vui vẻ nào đâu ha.

“Tớ không phải là ghen tị sắc đẹp với tên đó!!!” >

Chương

trước

Chương

tiếp

Báo lỗi chương

Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử ĐằngTác giả: Hà Mễ Sao Phấn TiTruyện Đam MỹCuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị… Ra khỏi hồ bơi, tôi nhìn thấy Tiết Mẫn vẫn đang mặc đồ bơi, đứng trước vòi nước mà giặt sạch bộ đồng phục bị làm dơ kia. Lúc định đi qua đó, tôi lại thấy một nam sinh bước đến cạnh cô ấy.Vóc dáng nam sinh kia không cao lắm, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, là loại hình thiếu niên xinh đẹp trắng nõn mà hiện nay rất được con gái ưa thích. Tôi nhận ra người này, cậu ta chính là cái người thấp bé bị đám người anh Cửu nghi ngờ chôm chỉa cái di động kia. Hình như cậu thiếu niên đó đang nói gì với Tiết Mẫn, sau đó rời đi trong chốc lát rồi lại chạy về. Cậu ta đưa thứ gì đó cho Tiết Mẫn, người sau nhận lấy rồi dùng để giặt quần áo.Có lẽ là hai người đều đồng bệnh tương liên, cho nên bọn họ tán gẫu rất lâu.Sau khi tan học tôi lại chạm mặt tổ ba người công hội kia, liền nhắc đến chuyện này với họ.“Cái cô Tiết Mẫn này, rõ ràng là thờ ơ với tớ như vậy, vậy mà lúc nói chuyện với cậu chàng đẹp trai kia thì vui vẻ lắm.”Ai ngờ ba người kia đồng thời ném ánh mắt kỳ quái về phía tôi.“Mấy cậu nhìn gì?”Tô Cẩm Ngôn như chợt nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Cậu chàng đẹp trai cậu nói là Lương Loan năm nhất đúng không?”Cái tên này… không hiểu mấy bậc phụ huynh hiện nay đặt tên con cái theo tiêu chuẩn gì nữa. “Không biết tên. Chẳng qua là khuôn mặt rất đẹp, khóe mắt có nốt ruồi.” Tôi chỉ chỉ chỗ khóe mắt bên phải.“Cậu ta là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật, rất được yêu thích. Trưởng câu lạc bộ từng đặc biệt nhắc tới.” Tô Cẩm Ngôn nhìn tôi, “Trưởng câu lạc bộ từng nói cậu với cậu ta quả thực có thể xưng là hai viên ngọc quý của trường chúng ta.”“A?” Là sao cơ? Tô Cẩm Ngôn có phải là bị lây bệnh độc của đám hủ nữ rồi không?“Tiểu Đằng, cậu thật không hiểu bản thân chút nào cả.” Trần Tịch lấy hai tay nâng mặt tôi, “Cô gái ngốc nghếch kia thật không biết nhìn. Được rồi được rồi, đừng ghen tị. Trở thành người của tớ đi, tớ nhất định sẽ đối xử thiệt tốt với cậu mà.”Cô ấy nói xong liền nhào qua ôm lấy tôi, tôi vội vàng đẩy ra. “Oa Đừng có làm vậy.”“Tôi cũng thấy cậu đáng yêu hơn cậu ta…”Phong Lôi Tốn, cậu nói câu này rồi đỏ mặt ý là sao hả? Hất bàn! Tôi rõ ràng là nam đó, bị khen là đáng yêu cũng không có chút vui vẻ nào đâu ha.“Tớ không phải là ghen tị sắc đẹp với tên đó!!!” >ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 66: Cùng gốc cội – 10