Cuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị…

Chương 82: Chiếc nhẫn – 14

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử ĐằngTác giả: Hà Mễ Sao Phấn TiTruyện Đam MỹCuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị… Tôi vừa nghĩ tới anh họ, trong lòng liền nhói đau. Nếu anh họ biết bọn họ không còn cơ hội ở bên nhau, nhất định anh sẽ đau khổ lắm.“Thiếu gia, cậu nên biết rằng kẻ đã rơi vào ma đạo thì không còn cách nào cứu trở về.”“Vậy cứ để mặc cô ta ở trong này phát điên sao? Sẽ tạo nên thương vong mất!” Tôi muốn giãy ra khỏi vòng tay đang ôm mình của Nha, thế nhưng người sau lại ôm rất chặt, trong nhất thời tôi cũng không thể động đậy gì được.“Cứ để những người chuyên nghiệp xử lý đi.”Theo tầm mắt của Nha, tôi nhìn thấy trên đầu tường bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có vài quân nhân đang đứng. Trọng Hoa dẫn đầu đám người lao về phía cô gái kia, đánh một quyền vào bụng cô ta.Thế nhưng tay hắn lại như bị thứ gì hút vào, một đám sâu bọ từ trong bụng cô ta ào ào tràn ra bò khắp trên tay Trọng Hoa.“Trọng Hoa!”Nghe thấy tôi gọi hắn, người sau ngẩng đầu nhìn qua. Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt sắc bén đằng sau cặp kính râm kia lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thôi, cứ như mình đã làm sai chuyện gì vậy. Trong ánh mắt đó là sự sắc bén, tức giận, nóng nảy, tôi thật không biết tại sao hắn lại giận dữ như thế.Trọng Hoa không đếm xỉa gì đến lũ sâu bọ trên tay, nhấc chân đá về phía cô gái kia. Người sau bị hắn đá văng ra, đụng vào vách tường trong sân. Quân nhân lưu manh và mặt trẻ con lập tức nhảy xuống tường vây lấy cô ta.Đối mặt với trấn hồn đinh, Xích Hoa vẫn khá là kiêng kị. Trong thân thể cô ta trào ra vô số sâu bọ, quân nhân lưu manh dùng một cái đinh nhỏ đánh lên trên mặt đất, ngăn cản cổ trùng xông qua.Nhưng tình huống của Trọng Hoa bên này lại không mấy lạc quan. Những con sâu bám đầy trên cánh tay nhanh chóng g*m c*n da thịt hắn, Trọng Hoa nhìn tay mình mà có chút sững sờ. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đau đớn gì sao?“Trọng Hoa!”Tôi cuối cùng cũng giãy khỏi tay Nha mà chạy tới. Chỉ thấy cả cổ tay hắn nay đã máu thịt lẫn lộn, những con sâu chui vào trong da thịt, cực kỳ ghê tởm. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nắm lấy tay hắn, lấy ra bột thuốc diệt sâu đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận rắc lên.“Ngu ngốc! Bộ anh không biết né đi hả?” Nhìn hắn bị thương như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, cứ cảm thấy tim như bị vặn xoắn lại.Thuốc bột vừa chạm đến những con sâu liền tỏa ra khí đen, không ít sâu bọ từ trong da thịt rơi ra, trên cổ tay bị g*m c*n đã lộ cả xương trắng. Thế nhưng trong thịt vẫn còn rất nhiều sâu bọ, chúng vẫn không ngừng chui càng sâu vào phần da thịt bên trong.Nếu như đám sâu trùng này chui vào đến tim thì Trọng Hoa cũng không còn đường cứu. Chẳng lẽ bây giờ phải chặt tay hắn xuống sao?“Anh cũng tự mình nghĩ biện pháp đi chứ! Còn ở đó cười cái gì?” Tôi thì đang gấp muốn chết, thế nhưng cái tên kia chỉ ở đó nhìn tôi, nhếch miệng cười.“Em quan tâm tôi.”“Ngu ngốc! Nếu cứ như vậy nữa thì chỉ còn cách chặt cánh tay anh đi thôi.” Nói vậy để coi anh còn cười được không. Thế nhưng suy nghĩ của b**n th** đúng là thứ tôi không tài nào hiểu được mà.Trọng Hoa dùng cánh tay lành lặn còn lại v**t v* khuôn mặt tôi, áp sát vào thổi khí bên tai tôi, “Nếu là chính tay em chặt thì tôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu.”Ai cũng được hết, mau tới bắt b**n th** dùm tôi cái đi! >oChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi vừa nghĩ tới anh họ, trong lòng liền nhói đau. Nếu anh họ biết bọn họ không còn cơ hội ở bên nhau, nhất định anh sẽ đau khổ lắm.

“Thiếu gia, cậu nên biết rằng kẻ đã rơi vào ma đạo thì không còn cách nào cứu trở về.”

“Vậy cứ để mặc cô ta ở trong này phát điên sao? Sẽ tạo nên thương vong mất!” Tôi muốn giãy ra khỏi vòng tay đang ôm mình của Nha, thế nhưng người sau lại ôm rất chặt, trong nhất thời tôi cũng không thể động đậy gì được.

“Cứ để những người chuyên nghiệp xử lý đi.”

Theo tầm mắt của Nha, tôi nhìn thấy trên đầu tường bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có vài quân nhân đang đứng. Trọng Hoa dẫn đầu đám người lao về phía cô gái kia, đánh một quyền vào bụng cô ta.

Thế nhưng tay hắn lại như bị thứ gì hút vào, một đám sâu bọ từ trong bụng cô ta ào ào tràn ra bò khắp trên tay Trọng Hoa.

“Trọng Hoa!”

Nghe thấy tôi gọi hắn, người sau ngẩng đầu nhìn qua. Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt sắc bén đằng sau cặp kính râm kia lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thôi, cứ như mình đã làm sai chuyện gì vậy. Trong ánh mắt đó là sự sắc bén, tức giận, nóng nảy, tôi thật không biết tại sao hắn lại giận dữ như thế.

Trọng Hoa không đếm xỉa gì đến lũ sâu bọ trên tay, nhấc chân đá về phía cô gái kia. Người sau bị hắn đá văng ra, đụng vào vách tường trong sân. Quân nhân lưu manh và mặt trẻ con lập tức nhảy xuống tường vây lấy cô ta.

Đối mặt với trấn hồn đinh, Xích Hoa vẫn khá là kiêng kị. Trong thân thể cô ta trào ra vô số sâu bọ, quân nhân lưu manh dùng một cái đinh nhỏ đánh lên trên mặt đất, ngăn cản cổ trùng xông qua.

Nhưng tình huống của Trọng Hoa bên này lại không mấy lạc quan. Những con sâu bám đầy trên cánh tay nhanh chóng g*m c*n da thịt hắn, Trọng Hoa nhìn tay mình mà có chút sững sờ. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đau đớn gì sao?

“Trọng Hoa!”

Tôi cuối cùng cũng giãy khỏi tay Nha mà chạy tới. Chỉ thấy cả cổ tay hắn nay đã máu thịt lẫn lộn, những con sâu chui vào trong da thịt, cực kỳ ghê tởm. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nắm lấy tay hắn, lấy ra bột thuốc diệt sâu đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận rắc lên.

“Ngu ngốc! Bộ anh không biết né đi hả?” Nhìn hắn bị thương như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, cứ cảm thấy tim như bị vặn xoắn lại.

Thuốc bột vừa chạm đến những con sâu liền tỏa ra khí đen, không ít sâu bọ từ trong da thịt rơi ra, trên cổ tay bị g*m c*n đã lộ cả xương trắng. Thế nhưng trong thịt vẫn còn rất nhiều sâu bọ, chúng vẫn không ngừng chui càng sâu vào phần da thịt bên trong.

Nếu như đám sâu trùng này chui vào đến tim thì Trọng Hoa cũng không còn đường cứu. Chẳng lẽ bây giờ phải chặt tay hắn xuống sao?

“Anh cũng tự mình nghĩ biện pháp đi chứ! Còn ở đó cười cái gì?” Tôi thì đang gấp muốn chết, thế nhưng cái tên kia chỉ ở đó nhìn tôi, nhếch miệng cười.

“Em quan tâm tôi.”

“Ngu ngốc! Nếu cứ như vậy nữa thì chỉ còn cách chặt cánh tay anh đi thôi.” Nói vậy để coi anh còn cười được không. Thế nhưng suy nghĩ của b**n th** đúng là thứ tôi không tài nào hiểu được mà.

Trọng Hoa dùng cánh tay lành lặn còn lại v**t v* khuôn mặt tôi, áp sát vào thổi khí bên tai tôi, “Nếu là chính tay em chặt thì tôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu.”

Ai cũng được hết, mau tới bắt b**n th** dùm tôi cái đi! >o

Chương

trước

Chương

tiếp

Báo lỗi chương

Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử ĐằngTác giả: Hà Mễ Sao Phấn TiTruyện Đam MỹCuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà. Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi. Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị… Tôi vừa nghĩ tới anh họ, trong lòng liền nhói đau. Nếu anh họ biết bọn họ không còn cơ hội ở bên nhau, nhất định anh sẽ đau khổ lắm.“Thiếu gia, cậu nên biết rằng kẻ đã rơi vào ma đạo thì không còn cách nào cứu trở về.”“Vậy cứ để mặc cô ta ở trong này phát điên sao? Sẽ tạo nên thương vong mất!” Tôi muốn giãy ra khỏi vòng tay đang ôm mình của Nha, thế nhưng người sau lại ôm rất chặt, trong nhất thời tôi cũng không thể động đậy gì được.“Cứ để những người chuyên nghiệp xử lý đi.”Theo tầm mắt của Nha, tôi nhìn thấy trên đầu tường bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có vài quân nhân đang đứng. Trọng Hoa dẫn đầu đám người lao về phía cô gái kia, đánh một quyền vào bụng cô ta.Thế nhưng tay hắn lại như bị thứ gì hút vào, một đám sâu bọ từ trong bụng cô ta ào ào tràn ra bò khắp trên tay Trọng Hoa.“Trọng Hoa!”Nghe thấy tôi gọi hắn, người sau ngẩng đầu nhìn qua. Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt sắc bén đằng sau cặp kính râm kia lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thôi, cứ như mình đã làm sai chuyện gì vậy. Trong ánh mắt đó là sự sắc bén, tức giận, nóng nảy, tôi thật không biết tại sao hắn lại giận dữ như thế.Trọng Hoa không đếm xỉa gì đến lũ sâu bọ trên tay, nhấc chân đá về phía cô gái kia. Người sau bị hắn đá văng ra, đụng vào vách tường trong sân. Quân nhân lưu manh và mặt trẻ con lập tức nhảy xuống tường vây lấy cô ta.Đối mặt với trấn hồn đinh, Xích Hoa vẫn khá là kiêng kị. Trong thân thể cô ta trào ra vô số sâu bọ, quân nhân lưu manh dùng một cái đinh nhỏ đánh lên trên mặt đất, ngăn cản cổ trùng xông qua.Nhưng tình huống của Trọng Hoa bên này lại không mấy lạc quan. Những con sâu bám đầy trên cánh tay nhanh chóng g*m c*n da thịt hắn, Trọng Hoa nhìn tay mình mà có chút sững sờ. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đau đớn gì sao?“Trọng Hoa!”Tôi cuối cùng cũng giãy khỏi tay Nha mà chạy tới. Chỉ thấy cả cổ tay hắn nay đã máu thịt lẫn lộn, những con sâu chui vào trong da thịt, cực kỳ ghê tởm. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nắm lấy tay hắn, lấy ra bột thuốc diệt sâu đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận rắc lên.“Ngu ngốc! Bộ anh không biết né đi hả?” Nhìn hắn bị thương như vậy trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, cứ cảm thấy tim như bị vặn xoắn lại.Thuốc bột vừa chạm đến những con sâu liền tỏa ra khí đen, không ít sâu bọ từ trong da thịt rơi ra, trên cổ tay bị g*m c*n đã lộ cả xương trắng. Thế nhưng trong thịt vẫn còn rất nhiều sâu bọ, chúng vẫn không ngừng chui càng sâu vào phần da thịt bên trong.Nếu như đám sâu trùng này chui vào đến tim thì Trọng Hoa cũng không còn đường cứu. Chẳng lẽ bây giờ phải chặt tay hắn xuống sao?“Anh cũng tự mình nghĩ biện pháp đi chứ! Còn ở đó cười cái gì?” Tôi thì đang gấp muốn chết, thế nhưng cái tên kia chỉ ở đó nhìn tôi, nhếch miệng cười.“Em quan tâm tôi.”“Ngu ngốc! Nếu cứ như vậy nữa thì chỉ còn cách chặt cánh tay anh đi thôi.” Nói vậy để coi anh còn cười được không. Thế nhưng suy nghĩ của b**n th** đúng là thứ tôi không tài nào hiểu được mà.Trọng Hoa dùng cánh tay lành lặn còn lại v**t v* khuôn mặt tôi, áp sát vào thổi khí bên tai tôi, “Nếu là chính tay em chặt thì tôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu.”Ai cũng được hết, mau tới bắt b**n th** dùm tôi cái đi! >oChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 82: Chiếc nhẫn – 14