Diểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở…
Chương 5
Đường Kiều Dạ ThoạiTác giả: Hughes CruxTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDiểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở… Ngày đó, nàng trong lòng mong chờ cùng hồi hộp nên đã dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, đám nha hoàn lục tục mang vào rất nhiều thứ linh tinh do hoàng thượng ban cho, bắt đầu trang điểm cho nàng. Tất cả đều là đồ trang sức xa sỉ. Tuyết Lan cũng không có quá chú ý đến chúng vì bây giờ trong tâm trí nàng chỉ còn nghĩ đến Khúc Lạc.Đêm trước khi nàng đang ngồi bên cửa sổ thư phòng tấu đàn, thì nghe tiếng sáo du dương hòa cùng tiếng đàn, Tuyết Lan có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố trầm tĩnh đàn tiếp như không nghe thấy. Cơ thể nàng đã bán đứng nàng, trong khoảnh khắc, dây đàn đứt cắt vào ngón tay nàng, tạo ra một vệt máu chói mắt.Khúc Lạc đang ở trên mái nhà thổi sáo liền lập tức nhảy xuống.“Nàng không sao chứ?” Y có hoảng hốt nắm lấy bàn tay non mềm của nàng. Tay nàng thật nhỏ gầy. Y nhíu mày, trầm thấp nói một câu rồi cúi gần tay nàng, m*t lấy vết thương.“Thật không tốt.”Tuyết Lan ngẩn ngơ nhìn người nam nhân trước mắt. Y chính là hoành đế cao quý, cũng chính là phu quân tương lai của nàng. Giờ đây y đang cúi mình trước nàng, ôn nhu nhẹ nhàng cầm lại vết thương nơi ngón tay nàng. Cảm xúc ướt át, mềm mại từ ngón tay làm nàng rung động. Tim nàng đập liên hồi, đầu óc trở nên mơ hồ.Khúc Lạc khẽ ngắm nàng, môi mỏng nhếch nhẹ thỏa mãn. Y đứng lên, cúi gần khuôn mặt nàng. Nhận ra đôi mắt lưu ly xinh đẹp đã phủ sương, y ôn nhu chạm vào môi nàng. Hai cánh môi chạm nhẹ rồi lướt qua nhau, trước khi rời đi chiếc lưỡi tinh nghịch đã quét qua cánh đào nhỏ nhắn ấy. Làm nó càng thêm bóng bẩy, lấp lánh dưới ánh trăng.Khúc Lạc đắc ý l**m khóe môi, ngắm nhìn thành quả của mình. Cảm giác mát lạnh trên làn môi nhanh chóng làm Tuyết Lan tỉnh táo. Đôi mắt nàng mở to, no tròn, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như hiểu ra điều gì, nàng đỏ bừng mặt, hàng mi rũ xuống có ý trốn y. Chiêm ngưỡng sự ngại ngùng của nàng, y cười lớn. Tiếng cười trầm thấp mà ấm áp khiến cảnh đêm chìm vào say mê vô cùng.
Ngày đó, nàng trong lòng mong chờ cùng hồi hộp nên đã dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, đám nha hoàn lục tục mang vào rất nhiều thứ linh tinh do hoàng thượng ban cho, bắt đầu trang điểm cho nàng. Tất cả đều là đồ trang sức xa sỉ. Tuyết Lan cũng không có quá chú ý đến chúng vì bây giờ trong tâm trí nàng chỉ còn nghĩ đến Khúc Lạc.
Đêm trước khi nàng đang ngồi bên cửa sổ thư phòng tấu đàn, thì nghe tiếng sáo du dương hòa cùng tiếng đàn, Tuyết Lan có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố trầm tĩnh đàn tiếp như không nghe thấy. Cơ thể nàng đã bán đứng nàng, trong khoảnh khắc, dây đàn đứt cắt vào ngón tay nàng, tạo ra một vệt máu chói mắt.
Khúc Lạc đang ở trên mái nhà thổi sáo liền lập tức nhảy xuống.
“Nàng không sao chứ?” Y có hoảng hốt nắm lấy bàn tay non mềm của nàng. Tay nàng thật nhỏ gầy. Y nhíu mày, trầm thấp nói một câu rồi cúi gần tay nàng, m*t lấy vết thương.
“Thật không tốt.”
Tuyết Lan ngẩn ngơ nhìn người nam nhân trước mắt. Y chính là hoành đế cao quý, cũng chính là phu quân tương lai của nàng. Giờ đây y đang cúi mình trước nàng, ôn nhu nhẹ nhàng cầm lại vết thương nơi ngón tay nàng. Cảm xúc ướt át, mềm mại từ ngón tay làm nàng rung động. Tim nàng đập liên hồi, đầu óc trở nên mơ hồ.
Khúc Lạc khẽ ngắm nàng, môi mỏng nhếch nhẹ thỏa mãn. Y đứng lên, cúi gần khuôn mặt nàng. Nhận ra đôi mắt lưu ly xinh đẹp đã phủ sương, y ôn nhu chạm vào môi nàng. Hai cánh môi chạm nhẹ rồi lướt qua nhau, trước khi rời đi chiếc lưỡi tinh nghịch đã quét qua cánh đào nhỏ nhắn ấy. Làm nó càng thêm bóng bẩy, lấp lánh dưới ánh trăng.
Khúc Lạc đắc ý l**m khóe môi, ngắm nhìn thành quả của mình. Cảm giác mát lạnh trên làn môi nhanh chóng làm Tuyết Lan tỉnh táo. Đôi mắt nàng mở to, no tròn, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như hiểu ra điều gì, nàng đỏ bừng mặt, hàng mi rũ xuống có ý trốn y. Chiêm ngưỡng sự ngại ngùng của nàng, y cười lớn. Tiếng cười trầm thấp mà ấm áp khiến cảnh đêm chìm vào say mê vô cùng.
Đường Kiều Dạ ThoạiTác giả: Hughes CruxTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDiểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở… Ngày đó, nàng trong lòng mong chờ cùng hồi hộp nên đã dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, đám nha hoàn lục tục mang vào rất nhiều thứ linh tinh do hoàng thượng ban cho, bắt đầu trang điểm cho nàng. Tất cả đều là đồ trang sức xa sỉ. Tuyết Lan cũng không có quá chú ý đến chúng vì bây giờ trong tâm trí nàng chỉ còn nghĩ đến Khúc Lạc.Đêm trước khi nàng đang ngồi bên cửa sổ thư phòng tấu đàn, thì nghe tiếng sáo du dương hòa cùng tiếng đàn, Tuyết Lan có chút hoảng sợ nhưng vẫn cố trầm tĩnh đàn tiếp như không nghe thấy. Cơ thể nàng đã bán đứng nàng, trong khoảnh khắc, dây đàn đứt cắt vào ngón tay nàng, tạo ra một vệt máu chói mắt.Khúc Lạc đang ở trên mái nhà thổi sáo liền lập tức nhảy xuống.“Nàng không sao chứ?” Y có hoảng hốt nắm lấy bàn tay non mềm của nàng. Tay nàng thật nhỏ gầy. Y nhíu mày, trầm thấp nói một câu rồi cúi gần tay nàng, m*t lấy vết thương.“Thật không tốt.”Tuyết Lan ngẩn ngơ nhìn người nam nhân trước mắt. Y chính là hoành đế cao quý, cũng chính là phu quân tương lai của nàng. Giờ đây y đang cúi mình trước nàng, ôn nhu nhẹ nhàng cầm lại vết thương nơi ngón tay nàng. Cảm xúc ướt át, mềm mại từ ngón tay làm nàng rung động. Tim nàng đập liên hồi, đầu óc trở nên mơ hồ.Khúc Lạc khẽ ngắm nàng, môi mỏng nhếch nhẹ thỏa mãn. Y đứng lên, cúi gần khuôn mặt nàng. Nhận ra đôi mắt lưu ly xinh đẹp đã phủ sương, y ôn nhu chạm vào môi nàng. Hai cánh môi chạm nhẹ rồi lướt qua nhau, trước khi rời đi chiếc lưỡi tinh nghịch đã quét qua cánh đào nhỏ nhắn ấy. Làm nó càng thêm bóng bẩy, lấp lánh dưới ánh trăng.Khúc Lạc đắc ý l**m khóe môi, ngắm nhìn thành quả của mình. Cảm giác mát lạnh trên làn môi nhanh chóng làm Tuyết Lan tỉnh táo. Đôi mắt nàng mở to, no tròn, tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như hiểu ra điều gì, nàng đỏ bừng mặt, hàng mi rũ xuống có ý trốn y. Chiêm ngưỡng sự ngại ngùng của nàng, y cười lớn. Tiếng cười trầm thấp mà ấm áp khiến cảnh đêm chìm vào say mê vô cùng.