Tác giả:

Diểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở…

Chương 11: Phiên ngoại (HE)

Đường Kiều Dạ ThoạiTác giả: Hughes CruxTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDiểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở… Anh thật cảm tạ ông trời đã không bạc đãi họ. Anh cuối cùng đã được ở bên cô, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn, có một nhóc con đáng yêu, xinh đẹp.Đó là vào một ngày mưa, em gái của anh nhờ anh canh giúp cửa tiệm thú nuôi của mình. Con bé là một nhà thiết kế tài ba nhưng cũng rất yêu động vật nhỏ nên muốn mở thêm tiệm thú nuôi này. Kì thật anh cũng không cần phải ra đứng giữ tiệm, thân là một tổng giám đốc tinh anh của xã hội, chỉ cần một cuộc gọi của anh thì sẽ có cả đám người xung phong đến nhận làm.Chỉ là hôm đó anh có cảm giác cuộc đời mình sẽ thay đổi. Vì trời mưa nên tiệm thú rất vắng vẻ, anh ngồi bên quầy tính tiền nhìn mưa rơi ngoài cửa, thì một bóng người mở cửa bước vào. ‘Là cô ấy!’ đầu anh cho ngay dòng đáp án. Anh nhanh chóng đứng dậy bước về phía cô.Tuyết Lan bước vào tiệm thú cưng quen thuộc. Cô đặt chiếc ô vào móc treo bên cửa, nhận thấy có người tiến về phía mình, nghĩ là cô bé chủ tiệm, cô định bước lên chào thì,“Chào…Á!”Anh vội đưa tay ra đỡ lấy cô, cố định cô trong lòng mình rồi ôm cô bước vào bên trong nơi khô ráo. Cô nhanh chóng nhận ra đây làm một người đàn ông chứ không phải cô chủ nhỏ. Động tác của anh rất nhanh, vì thế liền thả cô ra, lúc đôi tay rời đi vòng eo nhỏ nhắn ấy anh có chút mất mát. “Em không sao chứ?” anh dùng giọng nói trầm ấm của mình quan tâm cô.Giọng nói xa lạ mà quen thuộc này khiến cô buộc miệng thốt ra, “Khúc Lạc?”Anh có hơi bất ngờ nhưng liền vui vẻ, “Em vẫn còn nhớ anh ư, Tuyết Lan?” rồi lại một lần nữa ôm cô vào lòng. Cô đỏ mặt vùi vào ngực anh, cơ thể ấm áp của anh làm cô an tâm lại, từng hình ảnh mơ hồ về một người dần dần trở nên rõ ràng. Cô nghe anh tiếp tục nói:“Anh đã chờ em rất lâu rồi, lần này đừng rời xa anh nữa.” anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như xưa của cô, để cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng chiếm hữu của anh, “Tuyết Lan, anh yêu em.”Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười tinh nghịch, đôi môi ngọt ngào chạm nhẹ vào môi anh, “Em cũng yêu anh, Khúc Lạc.” Anh chuyển khách thành chủ, ôm cô sát vào chính mình, hôn say đắm.Tiếng mưa ngăn cản hết thảy, tạo nên thế giới riêng chỉ thuộc về họ.End.

Anh thật cảm tạ ông trời đã không bạc đãi họ. Anh cuối cùng đã được ở bên cô, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn, có một nhóc con đáng yêu, xinh đẹp.

Đó là vào một ngày mưa, em gái của anh nhờ anh canh giúp cửa tiệm thú nuôi của mình. Con bé là một nhà thiết kế tài ba nhưng cũng rất yêu động vật nhỏ nên muốn mở thêm tiệm thú nuôi này. Kì thật anh cũng không cần phải ra đứng giữ tiệm, thân là một tổng giám đốc tinh anh của xã hội, chỉ cần một cuộc gọi của anh thì sẽ có cả đám người xung phong đến nhận làm.

Chỉ là hôm đó anh có cảm giác cuộc đời mình sẽ thay đổi. Vì trời mưa nên tiệm thú rất vắng vẻ, anh ngồi bên quầy tính tiền nhìn mưa rơi ngoài cửa, thì một bóng người mở cửa bước vào. ‘Là cô ấy!’ đầu anh cho ngay dòng đáp án. Anh nhanh chóng đứng dậy bước về phía cô.

Tuyết Lan bước vào tiệm thú cưng quen thuộc. Cô đặt chiếc ô vào móc treo bên cửa, nhận thấy có người tiến về phía mình, nghĩ là cô bé chủ tiệm, cô định bước lên chào thì,

“Chào…Á!”

Anh vội đưa tay ra đỡ lấy cô, cố định cô trong lòng mình rồi ôm cô bước vào bên trong nơi khô ráo. Cô nhanh chóng nhận ra đây làm một người đàn ông chứ không phải cô chủ nhỏ. Động tác của anh rất nhanh, vì thế liền thả cô ra, lúc đôi tay rời đi vòng eo nhỏ nhắn ấy anh có chút mất mát. “Em không sao chứ?” anh dùng giọng nói trầm ấm của mình quan tâm cô.

Giọng nói xa lạ mà quen thuộc này khiến cô buộc miệng thốt ra, “Khúc Lạc?”

Anh có hơi bất ngờ nhưng liền vui vẻ, “Em vẫn còn nhớ anh ư, Tuyết Lan?” rồi lại một lần nữa ôm cô vào lòng. Cô đỏ mặt vùi vào ngực anh, cơ thể ấm áp của anh làm cô an tâm lại, từng hình ảnh mơ hồ về một người dần dần trở nên rõ ràng. Cô nghe anh tiếp tục nói:

“Anh đã chờ em rất lâu rồi, lần này đừng rời xa anh nữa.” anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như xưa của cô, để cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng chiếm hữu của anh, “Tuyết Lan, anh yêu em.”

Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười tinh nghịch, đôi môi ngọt ngào chạm nhẹ vào môi anh, “Em cũng yêu anh, Khúc Lạc.” Anh chuyển khách thành chủ, ôm cô sát vào chính mình, hôn say đắm.

Tiếng mưa ngăn cản hết thảy, tạo nên thế giới riêng chỉ thuộc về họ.

End.

Đường Kiều Dạ ThoạiTác giả: Hughes CruxTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDiểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ. Đế vương mới lên thật ra không phải thái tử đương triều mà là tam hoàng tử túc giữ ở biên thành - Túc Khúc Lạc. Tiên hoàng khi xưa có sáu hoàng tử và hai công chúa. Trưởng công chúa Túc Lan Quỳnh đã xuất giá gả cho thái tử Phục Quốc được ba năm. Bát công chúa là em thân sinh của tam hoàng tử, cùng có mẫu phi là Tô quý phi. Thái tử là con hoàng hậu cùng các hoàng tử khác đấu đến long trời lở đất, cuối cùng đều bỏ mạng. Tiên hoàng tuổi già sức yếu, chỉ có thể gọi tam hoàng tử may mắn không bị cuốn vào vòng tranh đấu từ biên thành trở về, nhận ngọc tỷ, đăng cơ. Tam hoàng tử Túc Khúc Lạc từ nhỏ đã ham thích cung vũ, luôn tập võ cưỡi ngựa, học tập chiến quân một lòng muốn làm tướng quân bảo vệ quốc gia. Y chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt ngôi vị cùng hoàng huynh và hoàng đệ. Từ lúc y ý thức được mình sẽ trở thành một trở… Anh thật cảm tạ ông trời đã không bạc đãi họ. Anh cuối cùng đã được ở bên cô, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc, trọn vẹn, có một nhóc con đáng yêu, xinh đẹp.Đó là vào một ngày mưa, em gái của anh nhờ anh canh giúp cửa tiệm thú nuôi của mình. Con bé là một nhà thiết kế tài ba nhưng cũng rất yêu động vật nhỏ nên muốn mở thêm tiệm thú nuôi này. Kì thật anh cũng không cần phải ra đứng giữ tiệm, thân là một tổng giám đốc tinh anh của xã hội, chỉ cần một cuộc gọi của anh thì sẽ có cả đám người xung phong đến nhận làm.Chỉ là hôm đó anh có cảm giác cuộc đời mình sẽ thay đổi. Vì trời mưa nên tiệm thú rất vắng vẻ, anh ngồi bên quầy tính tiền nhìn mưa rơi ngoài cửa, thì một bóng người mở cửa bước vào. ‘Là cô ấy!’ đầu anh cho ngay dòng đáp án. Anh nhanh chóng đứng dậy bước về phía cô.Tuyết Lan bước vào tiệm thú cưng quen thuộc. Cô đặt chiếc ô vào móc treo bên cửa, nhận thấy có người tiến về phía mình, nghĩ là cô bé chủ tiệm, cô định bước lên chào thì,“Chào…Á!”Anh vội đưa tay ra đỡ lấy cô, cố định cô trong lòng mình rồi ôm cô bước vào bên trong nơi khô ráo. Cô nhanh chóng nhận ra đây làm một người đàn ông chứ không phải cô chủ nhỏ. Động tác của anh rất nhanh, vì thế liền thả cô ra, lúc đôi tay rời đi vòng eo nhỏ nhắn ấy anh có chút mất mát. “Em không sao chứ?” anh dùng giọng nói trầm ấm của mình quan tâm cô.Giọng nói xa lạ mà quen thuộc này khiến cô buộc miệng thốt ra, “Khúc Lạc?”Anh có hơi bất ngờ nhưng liền vui vẻ, “Em vẫn còn nhớ anh ư, Tuyết Lan?” rồi lại một lần nữa ôm cô vào lòng. Cô đỏ mặt vùi vào ngực anh, cơ thể ấm áp của anh làm cô an tâm lại, từng hình ảnh mơ hồ về một người dần dần trở nên rõ ràng. Cô nghe anh tiếp tục nói:“Anh đã chờ em rất lâu rồi, lần này đừng rời xa anh nữa.” anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như xưa của cô, để cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng chiếm hữu của anh, “Tuyết Lan, anh yêu em.”Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười tinh nghịch, đôi môi ngọt ngào chạm nhẹ vào môi anh, “Em cũng yêu anh, Khúc Lạc.” Anh chuyển khách thành chủ, ôm cô sát vào chính mình, hôn say đắm.Tiếng mưa ngăn cản hết thảy, tạo nên thế giới riêng chỉ thuộc về họ.End.

Chương 11: Phiên ngoại (HE)