Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay…
Chương 22: Một đêm đầy mê hoặc
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Tĩnh Tri lắc đầu cố nén đau nhức, nhưng đột nhiên cô ôm chặt lấy anh, đưa thân thể mềm mại của mình đến trước mặt anh. Mạnh Thiệu Đình cảm thấy nơi khít khao kia đang chậm rãi thắt chặt lấy anh... Chút lý trí duy nhất của anh hoàn toàn bị sụp đổ, quả thực cô đã làm anh muốn phát điên lên được!Tình cảnh như thế này làm sao bảo anh nhẹ nhàng một chút được chứ?Trong đầu hoàn toàn trống rỗng... chỉ có điều sự sung sướng không ngừng lan nhanh khắp cơ thể... Anh không thể khống chế nổi động tác nữa, khiến cho tiếng nức nở của cô cũng trở thành đứt quãng, cánh tay vô lực tuột khỏi bờ vai anh, buông xuống trên giường thoáng lung lay...Anh cứ mãnh liệt thô lỗ như vậy, không để ý đến cô đang nằm ở nơi đó, toàn thân ướt đẫm, đầy trống rỗng ... lại càng không quan tâm đây là lần đầu tiên của cô, cũng như chuyện cô có chịu nổi những kiểu như thế này không, anh vẫn không chịu buông tha cô...Mồ hôi trên trán anh rơi xuống dày đặc, thậm chí có vài giọt rơi vào mặt của Tĩnh Tri. Cô cũng không rảnh để bận tâm điều đó, thần trí cô đã có chút không rõ ràng lắm... Sự đau đớn lúc ban đầu của cô do những cú va chạm điên cuồng của anh vẫn không hề giảm đi, ngược lại, càng ngày càng trầm trọng hơn. Đến sau cùng, khi anh vẫn còn nằm ở trên người cô, thì trước mắt cô đã toàn một màu đen, cô chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào và tối đen...Lúc này Tĩnh Tri chìm vào giấc ngủ say thật nặng nề. Cho đến lúc cô tỉnh lại, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ chiếu vào khung cửa sổ. Cô hơi di động thân thể một cái, ngay lập tức giữa đôi môi liền phát ra một tiếng rên. Không có một tấc da thịt nào là không bị đau đớn, đầy mỏi mệt đến khó chịu, dường như ngay cả duỗi cánh tay ra cũng không đủ sức, đôi con người đen tuyền thoáng chuyển động, nhìn phòng ngủ to như vậy đã không còn bóng dáng của anh, cô dường như có chút buồn bã, bọn họ đã làm chuyện thân mật như vậy. Vậy, tình cảm vợ chồng của họ vốn dĩ lạnh lẽo như băng, liệu mối quan hệ này có thể hòa bình một chút hay không đây?Nhớ đến tối hôm qua anh điên cuồng như vậy, cứ một lần lại một lần muốn cô, trái tim Tĩnh Tri không khỏi nảy lên chút ngọt ngào nho nhỏ. Tuy cô biết, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần người phụ nữ không quá kém, bọn họ gần như đều có thể đạt được kh*** c*m, nhưng Tĩnh Tri lại cho rằng anh có phần thích mình.Dạng cuồng nhiệt gần như mê muội gần như cướp đoạt ấy, cũng giống như chỉ khi đối mặt với người mình yêu thương mới có sự k*ch th*ch đến gấp gáp như thế, làm cho cô tuy lúc này khắp người đều đau đến khó chịu nổi, nhưng đáy lòng lại thấy ngọt ngào.Cho tới hôm nay, bọn họ mới coi như trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Tĩnh Tri giống như nhìn thấy trước mắt mình có một con đường rộng lớn, sáng sủa vậy. Những phiền muộn vốn chồng chất trong lòng cũng từng chút, từng chút tan biến, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều. Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây, nên thẹn thùng hay là nên làm bộ tự nhiên thanh thản sẽ tốt hơn.Gương mặt cô nóng bừng lên, nếu soi gương xem, nhất định lại là thần sắc đã đỏ rực lên rồi, ngay cả cổ chắc chắn cũng đỏ lên theo!Tĩnh biết ảo não mắng chính mình, thật không có tiền đồ, có vợ chồng nhà nào như thế này không cơ chứ? Nếu thật sự ngày nào cũng đều thẹn thùng như thế thì chắc sẽ bị mọi người cười đến chết mất...Sau này, nói không chừng mỗi ngày bọn họ...Tĩnh Tri cuống quít ngừng ngay suy nghĩ vớ vẩn của mình, mới vừa có một lần gần gũi da thịt với nhau, cô đã nghĩ ngay đến chuyện muốn cả đời chứ, thật là ngây thơ!Ban đầu cô cũng suy nghĩ ngây thơ, nên đã bị cha mình nói bóng nói gió làm cho thức tỉnh, không phải cô được gả đi là đã “đại công cáo thành”, ngược lại, nếu như cô không thể nắm giữ được trái tim của chồng mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Bởi vì, nhà họ Phó đã sớm lâm vào tình cảnh suy yếu, càng ngày càng đi xuống không cách nào ngăn nổi xu hướng sẽ bị phá sản.
Tĩnh Tri lắc đầu cố nén đau nhức, nhưng đột nhiên cô ôm chặt lấy anh, đưa thân thể mềm mại của mình đến trước mặt anh. Mạnh Thiệu Đình cảm thấy nơi khít khao kia đang chậm rãi thắt chặt lấy anh... Chút lý trí duy nhất của anh hoàn toàn bị sụp đổ, quả thực cô đã làm anh muốn phát điên lên được!
Tình cảnh như thế này làm sao bảo anh nhẹ nhàng một chút được chứ?
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng... chỉ có điều sự sung sướng không ngừng lan nhanh khắp cơ thể... Anh không thể khống chế nổi động tác nữa, khiến cho tiếng nức nở của cô cũng trở thành đứt quãng, cánh tay vô lực tuột khỏi bờ vai anh, buông xuống trên giường thoáng lung lay...
Anh cứ mãnh liệt thô lỗ như vậy, không để ý đến cô đang nằm ở nơi đó, toàn thân ướt đẫm, đầy trống rỗng ... lại càng không quan tâm đây là lần đầu tiên của cô, cũng như chuyện cô có chịu nổi những kiểu như thế này không, anh vẫn không chịu buông tha cô...
Mồ hôi trên trán anh rơi xuống dày đặc, thậm chí có vài giọt rơi vào mặt của Tĩnh Tri. Cô cũng không rảnh để bận tâm điều đó, thần trí cô đã có chút không rõ ràng lắm... Sự đau đớn lúc ban đầu của cô do những cú va chạm điên cuồng của anh vẫn không hề giảm đi, ngược lại, càng ngày càng trầm trọng hơn. Đến sau cùng, khi anh vẫn còn nằm ở trên người cô, thì trước mắt cô đã toàn một màu đen, cô chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào và tối đen...
Lúc này Tĩnh Tri chìm vào giấc ngủ say thật nặng nề. Cho đến lúc cô tỉnh lại, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ chiếu vào khung cửa sổ. Cô hơi di động thân thể một cái, ngay lập tức giữa đôi môi liền phát ra một tiếng rên. Không có một tấc da thịt nào là không bị đau đớn, đầy mỏi mệt đến khó chịu, dường như ngay cả duỗi cánh tay ra cũng không đủ sức, đôi con người đen tuyền thoáng chuyển động, nhìn phòng ngủ to như vậy đã không còn bóng dáng của anh, cô dường như có chút buồn bã, bọn họ đã làm chuyện thân mật như vậy. Vậy, tình cảm vợ chồng của họ vốn dĩ lạnh lẽo như băng, liệu mối quan hệ này có thể hòa bình một chút hay không đây?
Nhớ đến tối hôm qua anh điên cuồng như vậy, cứ một lần lại một lần muốn cô, trái tim Tĩnh Tri không khỏi nảy lên chút ngọt ngào nho nhỏ. Tuy cô biết, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần người phụ nữ không quá kém, bọn họ gần như đều có thể đạt được kh*** c*m, nhưng Tĩnh Tri lại cho rằng anh có phần thích mình.
Dạng cuồng nhiệt gần như mê muội gần như cướp đoạt ấy, cũng giống như chỉ khi đối mặt với người mình yêu thương mới có sự k*ch th*ch đến gấp gáp như thế, làm cho cô tuy lúc này khắp người đều đau đến khó chịu nổi, nhưng đáy lòng lại thấy ngọt ngào.
Cho tới hôm nay, bọn họ mới coi như trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Tĩnh Tri giống như nhìn thấy trước mắt mình có một con đường rộng lớn, sáng sủa vậy. Những phiền muộn vốn chồng chất trong lòng cũng từng chút, từng chút tan biến, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều. Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây, nên thẹn thùng hay là nên làm bộ tự nhiên thanh thản sẽ tốt hơn.
Gương mặt cô nóng bừng lên, nếu soi gương xem, nhất định lại là thần sắc đã đỏ rực lên rồi, ngay cả cổ chắc chắn cũng đỏ lên theo!
Tĩnh biết ảo não mắng chính mình, thật không có tiền đồ, có vợ chồng nhà nào như thế này không cơ chứ? Nếu thật sự ngày nào cũng đều thẹn thùng như thế thì chắc sẽ bị mọi người cười đến chết mất...Sau này, nói không chừng mỗi ngày bọn họ...
Tĩnh Tri cuống quít ngừng ngay suy nghĩ vớ vẩn của mình, mới vừa có một lần gần gũi da thịt với nhau, cô đã nghĩ ngay đến chuyện muốn cả đời chứ, thật là ngây thơ!
Ban đầu cô cũng suy nghĩ ngây thơ, nên đã bị cha mình nói bóng nói gió làm cho thức tỉnh, không phải cô được gả đi là đã “đại công cáo thành”, ngược lại, nếu như cô không thể nắm giữ được trái tim của chồng mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Bởi vì, nhà họ Phó đã sớm lâm vào tình cảnh suy yếu, càng ngày càng đi xuống không cách nào ngăn nổi xu hướng sẽ bị phá sản.
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Tĩnh Tri lắc đầu cố nén đau nhức, nhưng đột nhiên cô ôm chặt lấy anh, đưa thân thể mềm mại của mình đến trước mặt anh. Mạnh Thiệu Đình cảm thấy nơi khít khao kia đang chậm rãi thắt chặt lấy anh... Chút lý trí duy nhất của anh hoàn toàn bị sụp đổ, quả thực cô đã làm anh muốn phát điên lên được!Tình cảnh như thế này làm sao bảo anh nhẹ nhàng một chút được chứ?Trong đầu hoàn toàn trống rỗng... chỉ có điều sự sung sướng không ngừng lan nhanh khắp cơ thể... Anh không thể khống chế nổi động tác nữa, khiến cho tiếng nức nở của cô cũng trở thành đứt quãng, cánh tay vô lực tuột khỏi bờ vai anh, buông xuống trên giường thoáng lung lay...Anh cứ mãnh liệt thô lỗ như vậy, không để ý đến cô đang nằm ở nơi đó, toàn thân ướt đẫm, đầy trống rỗng ... lại càng không quan tâm đây là lần đầu tiên của cô, cũng như chuyện cô có chịu nổi những kiểu như thế này không, anh vẫn không chịu buông tha cô...Mồ hôi trên trán anh rơi xuống dày đặc, thậm chí có vài giọt rơi vào mặt của Tĩnh Tri. Cô cũng không rảnh để bận tâm điều đó, thần trí cô đã có chút không rõ ràng lắm... Sự đau đớn lúc ban đầu của cô do những cú va chạm điên cuồng của anh vẫn không hề giảm đi, ngược lại, càng ngày càng trầm trọng hơn. Đến sau cùng, khi anh vẫn còn nằm ở trên người cô, thì trước mắt cô đã toàn một màu đen, cô chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào và tối đen...Lúc này Tĩnh Tri chìm vào giấc ngủ say thật nặng nề. Cho đến lúc cô tỉnh lại, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ chiếu vào khung cửa sổ. Cô hơi di động thân thể một cái, ngay lập tức giữa đôi môi liền phát ra một tiếng rên. Không có một tấc da thịt nào là không bị đau đớn, đầy mỏi mệt đến khó chịu, dường như ngay cả duỗi cánh tay ra cũng không đủ sức, đôi con người đen tuyền thoáng chuyển động, nhìn phòng ngủ to như vậy đã không còn bóng dáng của anh, cô dường như có chút buồn bã, bọn họ đã làm chuyện thân mật như vậy. Vậy, tình cảm vợ chồng của họ vốn dĩ lạnh lẽo như băng, liệu mối quan hệ này có thể hòa bình một chút hay không đây?Nhớ đến tối hôm qua anh điên cuồng như vậy, cứ một lần lại một lần muốn cô, trái tim Tĩnh Tri không khỏi nảy lên chút ngọt ngào nho nhỏ. Tuy cô biết, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần người phụ nữ không quá kém, bọn họ gần như đều có thể đạt được kh*** c*m, nhưng Tĩnh Tri lại cho rằng anh có phần thích mình.Dạng cuồng nhiệt gần như mê muội gần như cướp đoạt ấy, cũng giống như chỉ khi đối mặt với người mình yêu thương mới có sự k*ch th*ch đến gấp gáp như thế, làm cho cô tuy lúc này khắp người đều đau đến khó chịu nổi, nhưng đáy lòng lại thấy ngọt ngào.Cho tới hôm nay, bọn họ mới coi như trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Tĩnh Tri giống như nhìn thấy trước mắt mình có một con đường rộng lớn, sáng sủa vậy. Những phiền muộn vốn chồng chất trong lòng cũng từng chút, từng chút tan biến, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều. Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây, nên thẹn thùng hay là nên làm bộ tự nhiên thanh thản sẽ tốt hơn.Gương mặt cô nóng bừng lên, nếu soi gương xem, nhất định lại là thần sắc đã đỏ rực lên rồi, ngay cả cổ chắc chắn cũng đỏ lên theo!Tĩnh biết ảo não mắng chính mình, thật không có tiền đồ, có vợ chồng nhà nào như thế này không cơ chứ? Nếu thật sự ngày nào cũng đều thẹn thùng như thế thì chắc sẽ bị mọi người cười đến chết mất...Sau này, nói không chừng mỗi ngày bọn họ...Tĩnh Tri cuống quít ngừng ngay suy nghĩ vớ vẩn của mình, mới vừa có một lần gần gũi da thịt với nhau, cô đã nghĩ ngay đến chuyện muốn cả đời chứ, thật là ngây thơ!Ban đầu cô cũng suy nghĩ ngây thơ, nên đã bị cha mình nói bóng nói gió làm cho thức tỉnh, không phải cô được gả đi là đã “đại công cáo thành”, ngược lại, nếu như cô không thể nắm giữ được trái tim của chồng mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Bởi vì, nhà họ Phó đã sớm lâm vào tình cảnh suy yếu, càng ngày càng đi xuống không cách nào ngăn nổi xu hướng sẽ bị phá sản.