Tác giả:

Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay…

Chương 468

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Trò đùa dai, nhất định là trò đùa dai! Mấy đứa bạn xấu của cô đều biết cô thích một người đàn ông tên là Mạnh Thiệu Tiệm, vô cùng có khả năng là bọn họ thay đổi số điện thoại, giả mạo Mạnh Thiệu Tiệm để chọc phá cô! Nghĩ Tô Linh cô là ai chứ? Cô hoàn toàn sẽ không mắc mưu!“Jessica? Lục Tốn? Là hai kẻ b**n th** chết tiệt các người phải không? Muốn lừa bà cô này ư? Lông còn chưa đủ dài đã giở trò với chị mày sao? Đi tìm chết đi, các người là một đôi tiện nhân! Đừng hơn nửa đêm còn đ*ng d*c ầm ĩ chị đây ngủ! Cúp!”Cô hung dữ mắng một trận, gần như làm cho Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn ngơ một lúc lâu. May là anh không thích cô, bằng không, thật sự là muốn mạng rồi.Có chút xấu hổ cúi đầu ho hai tiếng, vào lúc cô cúp điện thoại kia, anh vội vàng mở miệng: “Linh Linh, đừng cúp. Thật là anh, Mạnh Thiệu Tiệm đây.”Động tác đang muốn cúp điện thoại của Tô Linh liền dừng lại, cô có chút chần chừ nhíu mày, cảm giác say lại cuồn cuộn trong thân thể, khiến đầu cô lại đau một trận, “Anh... thực sự là Mạnh Thiệu Tiệm?”Tô Linh gần như điên rồi.Sau khi cúp điện thoại, cô liền bắt đầu ôm chăn lăn lộn trên giường, còn có thể thỉnh thoảng cười ngây ngô mấy tiếng. Về nước! Cô muốn lập tức về nước! Cô đợi không kịp, sáng sớm ngày mai cô sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để trở về. Cô biết ngay mà, Tô Linh cô là cô gái tốt, lại xinh đẹp như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm muốn thực sự không thích, đó nhất định là trời đổ mưa máu!Trong lòng hạnh phúc, lại nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, giọng nói của anh thực sự rất ôn nhu, mặc dù không có nói ra lời nói nóng bỏng, nhưng cũng đã chủ động mời cô về nước. Tô Linh gần như sắp vui đến điên rồi, hoàn toànkhông nghĩ tới tại sao đang yên lành, Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên lại liên lạc với cô, bỗng nhiên mời cô về nước.Thẳng đến khi ngồi trên máy bay trở về, lúc Tô Linh xem báo, thấy được tin tức nhỏ đầu tiên, bởi vì sự kiện kia phát sinh ở cuối năm ngoái, vì thế gần như đã phai nhạt, chỉ có một vài tờ báo lá cải đăng tin ở mức độ nhỏ.Anh và Phó Tĩnh Ngôn tan vỡ rồi ư? Tô Linh không ngốc, lúc này gần như là lập tức nghĩ đến chủ ý Mạnh Thiệu Tiệm đã đánh ra.Không có chỗ dựa vững chắc của Phó Tĩnh Ngôn, liền nghĩ đến cô. Anh muốn tranh quyền đoạt thế bò về phía trước…ok, tùy tiện, Tô Linh cô không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại đây lại tính là đang xảy ra chuyện gì? Muốn kéo cô xuống nước sao? Dù cô yêu anh cuồng nhiệt thì như thế nào? Sẽ lập tức cúi đầu? Sẽ xứng đáng bị anh giày xéo hả?Mắt Tô Linh có chút đỏ bừng, khoan tim đau nhói.Cô biết thân thế của anh, cô rất đau lòng và thương hại anh, nhưng không có biện pháp nói cho anh biết chân tướng này. Cô sợ anh sẽ không chịu nổi, cho nên cô đi cầu xin anh, không cần tôn nghiêm cầu xin anh, cầu xin anh đi với cô, nhưng anh kiên quyết cự tuyệt, cô cũng đã chết tâm. Thế nhưng lần này, anh lại giống như quên mất tàn nhẫn và tổn thương trong quá khứ, muốn cô trở lại bên cạnh anh, giúp anh làm mưa làm gió?Ngón tay cầm báo của Tô Linh níu chặt từng chút một. Cô đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Cô yêu anh, không có nghĩa là sẽ yêu đến mất đi lý trí và công bằng chính trực, sẽ giúp anh càng chạy càng xa trên con đường tà đạo...Cô sẽ thử kéo anh về con đường đúng một lần nữa, nếu như anh lại muốn u mê không tỉnh ngộ, cô cũng nên hoàn toàn dừng tay rồi.*******************************************Một tháng sau, lúc Mạnh Thiệu Đình đang làm việc bận rộn đến trời đất tối mịt, liền nhận được một cuộc điện thoại, là từ Việt Nam gọi tới.Là một thân tín anh phái đi đến Việt Nam với Thiệu Hiên.Mạnh Thiệu Hiên đã chết.Một tên Mã Tử không thu hút ở trong đoàn người đi Việt Nam với Thiệu Hiên. Trước khi trở về nước, hắn giở thủ đoạn hạ m* t** loại nặng, sau một trận say rượu, Thiệu Hiên liền không tỉnh lại nữa. Mà gần như vào lúc tên Mã Tử kia bị chỉ ra và xác nhận, liền bị người đứng đầu trong đám người anh phái đi g**t ch*t, vì thế, chết không có đối chứng.Vào lúc anh nhận được cuộc điện thoại, vẫn còn nhớ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường một cái. Kim đồng hồ chỉ mười một giờ, chỉ chốc lát nữa, anh sắp tan làm đón cô về nhà, sau đó hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Trò đùa dai, nhất định là trò đùa dai! Mấy đứa bạn xấu của cô đều biết cô thích một người đàn ông tên là Mạnh Thiệu Tiệm, vô cùng có khả năng là bọn họ thay đổi số điện thoại, giả mạo Mạnh Thiệu Tiệm để chọc phá cô! Nghĩ Tô Linh cô là ai chứ? Cô hoàn toàn sẽ không mắc mưu!

“Jessica? Lục Tốn? Là hai kẻ b**n th** chết tiệt các người phải không? Muốn lừa bà cô này ư? Lông còn chưa đủ dài đã giở trò với chị mày sao? Đi tìm chết đi, các người là một đôi tiện nhân! Đừng hơn nửa đêm còn đ*ng d*c ầm ĩ chị đây ngủ! Cúp!”

Cô hung dữ mắng một trận, gần như làm cho Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn ngơ một lúc lâu. May là anh không thích cô, bằng không, thật sự là muốn mạng rồi.

Có chút xấu hổ cúi đầu ho hai tiếng, vào lúc cô cúp điện thoại kia, anh vội vàng mở miệng: “Linh Linh, đừng cúp. Thật là anh, Mạnh Thiệu Tiệm đây.”

Động tác đang muốn cúp điện thoại của Tô Linh liền dừng lại, cô có chút chần chừ nhíu mày, cảm giác say lại cuồn cuộn trong thân thể, khiến đầu cô lại đau một trận, “Anh... thực sự là Mạnh Thiệu Tiệm?”

Tô Linh gần như điên rồi.

Sau khi cúp điện thoại, cô liền bắt đầu ôm chăn lăn lộn trên giường, còn có thể thỉnh thoảng cười ngây ngô mấy tiếng. Về nước! Cô muốn lập tức về nước! Cô đợi không kịp, sáng sớm ngày mai cô sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để trở về. Cô biết ngay mà, Tô Linh cô là cô gái tốt, lại xinh đẹp như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm muốn thực sự không thích, đó nhất định là trời đổ mưa máu!

Trong lòng hạnh phúc, lại nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, giọng nói của anh thực sự rất ôn nhu, mặc dù không có nói ra lời nói nóng bỏng, nhưng cũng đã chủ động mời cô về nước. Tô Linh gần như sắp vui đến điên rồi, hoàn toàn

không nghĩ tới tại sao đang yên lành, Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên lại liên lạc với cô, bỗng nhiên mời cô về nước.

Thẳng đến khi ngồi trên máy bay trở về, lúc Tô Linh xem báo, thấy được tin tức nhỏ đầu tiên, bởi vì sự kiện kia phát sinh ở cuối năm ngoái, vì thế gần như đã phai nhạt, chỉ có một vài tờ báo lá cải đăng tin ở mức độ nhỏ.

Anh và Phó Tĩnh Ngôn tan vỡ rồi ư? Tô Linh không ngốc, lúc này gần như là lập tức nghĩ đến chủ ý Mạnh Thiệu Tiệm đã đánh ra.

Không có chỗ dựa vững chắc của Phó Tĩnh Ngôn, liền nghĩ đến cô. Anh muốn tranh quyền đoạt thế bò về phía trước…ok, tùy tiện, Tô Linh cô không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại đây lại tính là đang xảy ra chuyện gì? Muốn kéo cô xuống nước sao? Dù cô yêu anh cuồng nhiệt thì như thế nào? Sẽ lập tức cúi đầu? Sẽ xứng đáng bị anh giày xéo hả?

Mắt Tô Linh có chút đỏ bừng, khoan tim đau nhói.

Cô biết thân thế của anh, cô rất đau lòng và thương hại anh, nhưng không có biện pháp nói cho anh biết chân tướng này. Cô sợ anh sẽ không chịu nổi, cho nên cô đi cầu xin anh, không cần tôn nghiêm cầu xin anh, cầu xin anh đi với cô, nhưng anh kiên quyết cự tuyệt, cô cũng đã chết tâm. Thế nhưng lần này, anh lại giống như quên mất tàn nhẫn và tổn thương trong quá khứ, muốn cô trở lại bên cạnh anh, giúp anh làm mưa làm gió?

Ngón tay cầm báo của Tô Linh níu chặt từng chút một. Cô đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Cô yêu anh, không có nghĩa là sẽ yêu đến mất đi lý trí và công bằng chính trực, sẽ giúp anh càng chạy càng xa trên con đường tà đạo...

Cô sẽ thử kéo anh về con đường đúng một lần nữa, nếu như anh lại muốn u mê không tỉnh ngộ, cô cũng nên hoàn toàn dừng tay rồi.

*******************************************

Một tháng sau, lúc Mạnh Thiệu Đình đang làm việc bận rộn đến trời đất tối mịt, liền nhận được một cuộc điện thoại, là từ Việt Nam gọi tới.

Là một thân tín anh phái đi đến Việt Nam với Thiệu Hiên.

Mạnh Thiệu Hiên đã chết.

Một tên Mã Tử không thu hút ở trong đoàn người đi Việt Nam với Thiệu Hiên. Trước khi trở về nước, hắn giở thủ đoạn hạ m* t** loại nặng, sau một trận say rượu, Thiệu Hiên liền không tỉnh lại nữa. Mà gần như vào lúc tên Mã Tử kia bị chỉ ra và xác nhận, liền bị người đứng đầu trong đám người anh phái đi g**t ch*t, vì thế, chết không có đối chứng.

Vào lúc anh nhận được cuộc điện thoại, vẫn còn nhớ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường một cái. Kim đồng hồ chỉ mười một giờ, chỉ chốc lát nữa, anh sắp tan làm đón cô về nhà, sau đó hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Trò đùa dai, nhất định là trò đùa dai! Mấy đứa bạn xấu của cô đều biết cô thích một người đàn ông tên là Mạnh Thiệu Tiệm, vô cùng có khả năng là bọn họ thay đổi số điện thoại, giả mạo Mạnh Thiệu Tiệm để chọc phá cô! Nghĩ Tô Linh cô là ai chứ? Cô hoàn toàn sẽ không mắc mưu!“Jessica? Lục Tốn? Là hai kẻ b**n th** chết tiệt các người phải không? Muốn lừa bà cô này ư? Lông còn chưa đủ dài đã giở trò với chị mày sao? Đi tìm chết đi, các người là một đôi tiện nhân! Đừng hơn nửa đêm còn đ*ng d*c ầm ĩ chị đây ngủ! Cúp!”Cô hung dữ mắng một trận, gần như làm cho Mạnh Thiệu Tiệm ngẩn ngơ một lúc lâu. May là anh không thích cô, bằng không, thật sự là muốn mạng rồi.Có chút xấu hổ cúi đầu ho hai tiếng, vào lúc cô cúp điện thoại kia, anh vội vàng mở miệng: “Linh Linh, đừng cúp. Thật là anh, Mạnh Thiệu Tiệm đây.”Động tác đang muốn cúp điện thoại của Tô Linh liền dừng lại, cô có chút chần chừ nhíu mày, cảm giác say lại cuồn cuộn trong thân thể, khiến đầu cô lại đau một trận, “Anh... thực sự là Mạnh Thiệu Tiệm?”Tô Linh gần như điên rồi.Sau khi cúp điện thoại, cô liền bắt đầu ôm chăn lăn lộn trên giường, còn có thể thỉnh thoảng cười ngây ngô mấy tiếng. Về nước! Cô muốn lập tức về nước! Cô đợi không kịp, sáng sớm ngày mai cô sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để trở về. Cô biết ngay mà, Tô Linh cô là cô gái tốt, lại xinh đẹp như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm muốn thực sự không thích, đó nhất định là trời đổ mưa máu!Trong lòng hạnh phúc, lại nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, giọng nói của anh thực sự rất ôn nhu, mặc dù không có nói ra lời nói nóng bỏng, nhưng cũng đã chủ động mời cô về nước. Tô Linh gần như sắp vui đến điên rồi, hoàn toànkhông nghĩ tới tại sao đang yên lành, Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên lại liên lạc với cô, bỗng nhiên mời cô về nước.Thẳng đến khi ngồi trên máy bay trở về, lúc Tô Linh xem báo, thấy được tin tức nhỏ đầu tiên, bởi vì sự kiện kia phát sinh ở cuối năm ngoái, vì thế gần như đã phai nhạt, chỉ có một vài tờ báo lá cải đăng tin ở mức độ nhỏ.Anh và Phó Tĩnh Ngôn tan vỡ rồi ư? Tô Linh không ngốc, lúc này gần như là lập tức nghĩ đến chủ ý Mạnh Thiệu Tiệm đã đánh ra.Không có chỗ dựa vững chắc của Phó Tĩnh Ngôn, liền nghĩ đến cô. Anh muốn tranh quyền đoạt thế bò về phía trước…ok, tùy tiện, Tô Linh cô không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại đây lại tính là đang xảy ra chuyện gì? Muốn kéo cô xuống nước sao? Dù cô yêu anh cuồng nhiệt thì như thế nào? Sẽ lập tức cúi đầu? Sẽ xứng đáng bị anh giày xéo hả?Mắt Tô Linh có chút đỏ bừng, khoan tim đau nhói.Cô biết thân thế của anh, cô rất đau lòng và thương hại anh, nhưng không có biện pháp nói cho anh biết chân tướng này. Cô sợ anh sẽ không chịu nổi, cho nên cô đi cầu xin anh, không cần tôn nghiêm cầu xin anh, cầu xin anh đi với cô, nhưng anh kiên quyết cự tuyệt, cô cũng đã chết tâm. Thế nhưng lần này, anh lại giống như quên mất tàn nhẫn và tổn thương trong quá khứ, muốn cô trở lại bên cạnh anh, giúp anh làm mưa làm gió?Ngón tay cầm báo của Tô Linh níu chặt từng chút một. Cô đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Cô yêu anh, không có nghĩa là sẽ yêu đến mất đi lý trí và công bằng chính trực, sẽ giúp anh càng chạy càng xa trên con đường tà đạo...Cô sẽ thử kéo anh về con đường đúng một lần nữa, nếu như anh lại muốn u mê không tỉnh ngộ, cô cũng nên hoàn toàn dừng tay rồi.*******************************************Một tháng sau, lúc Mạnh Thiệu Đình đang làm việc bận rộn đến trời đất tối mịt, liền nhận được một cuộc điện thoại, là từ Việt Nam gọi tới.Là một thân tín anh phái đi đến Việt Nam với Thiệu Hiên.Mạnh Thiệu Hiên đã chết.Một tên Mã Tử không thu hút ở trong đoàn người đi Việt Nam với Thiệu Hiên. Trước khi trở về nước, hắn giở thủ đoạn hạ m* t** loại nặng, sau một trận say rượu, Thiệu Hiên liền không tỉnh lại nữa. Mà gần như vào lúc tên Mã Tử kia bị chỉ ra và xác nhận, liền bị người đứng đầu trong đám người anh phái đi g**t ch*t, vì thế, chết không có đối chứng.Vào lúc anh nhận được cuộc điện thoại, vẫn còn nhớ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường một cái. Kim đồng hồ chỉ mười một giờ, chỉ chốc lát nữa, anh sắp tan làm đón cô về nhà, sau đó hai người cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Chương 468