Nhìn gã trai trước mắt, tôi thoáng sững sờ trong giây lát. - Chị Lục à, đây là bạn tôi, không phải người trong giới chúng ta đâu! Giọng nói của anh thật dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể vắt tan thành nước. Kẻ ăn mặc như phụ nữ kia có chút thất vọng, liếc nhìn tôi bảo: - Gì chớ, không phải người trong giới thì tới đây làm gì... Giọng càu nhàu ấy xa dần, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Tôi là Lê Nhã Kỳ, biên tập viên của một tờ tạp chí. Tổ chúng tôi đang thực hiện một chuyên đề viết về tình yêu trong giới đồng tính, vì để thu thập thật nhiều tin tức, cô bạn tốt Nguyễn Nguyễn đã đề nghị tôi đến quán bar "Chim Xanh" này, cô ta bảo nơi ấy toàn là GAY cả, lại còn rủ rỉ rằng chắc chắn sẽ có người chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Tôi chỉ đến đây một mình, vì rằng tôi cảm giác những người thuộc loại này đa số đều mang bụng đề phòng kẻ khác, nếu đi đông e là không có cách nào sưu tầm được tư liệu tốt. Có điều, tôi vừa mới đến thì đã bị một ả đồng tính quấy nhiễu. Tôi bỗng cảm thấy hối hận…

Chương 10

Tình Như Khói HoaTác giả: Song Diện An KhảTruyện Ngôn TìnhNhìn gã trai trước mắt, tôi thoáng sững sờ trong giây lát. - Chị Lục à, đây là bạn tôi, không phải người trong giới chúng ta đâu! Giọng nói của anh thật dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể vắt tan thành nước. Kẻ ăn mặc như phụ nữ kia có chút thất vọng, liếc nhìn tôi bảo: - Gì chớ, không phải người trong giới thì tới đây làm gì... Giọng càu nhàu ấy xa dần, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Tôi là Lê Nhã Kỳ, biên tập viên của một tờ tạp chí. Tổ chúng tôi đang thực hiện một chuyên đề viết về tình yêu trong giới đồng tính, vì để thu thập thật nhiều tin tức, cô bạn tốt Nguyễn Nguyễn đã đề nghị tôi đến quán bar "Chim Xanh" này, cô ta bảo nơi ấy toàn là GAY cả, lại còn rủ rỉ rằng chắc chắn sẽ có người chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Tôi chỉ đến đây một mình, vì rằng tôi cảm giác những người thuộc loại này đa số đều mang bụng đề phòng kẻ khác, nếu đi đông e là không có cách nào sưu tầm được tư liệu tốt. Có điều, tôi vừa mới đến thì đã bị một ả đồng tính quấy nhiễu. Tôi bỗng cảm thấy hối hận… Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, cả ba người không ai muốn mở miệng trước.Cuối cùng, cũng là Trạch Nhất phá tan thế căng thẳng.- Tiểu Di... Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tình cảm anh đối với Tần Lam... là sự thật!Trạch Nhất đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay:- Anh vốn tưởng, cứ chôn chặt tình cảm này vào đáy lòng là xong, nào ngờ...- Cho nên, anh lấy tôi ra làm vật thay thế?! Anh cứ như vậy mà chà đạp lên tình yêu tôi dành cho anh?? Lúc tôi và anh nói chuyện yêu đương, lúc làm chuyện ấy với nhau, ý niệm trong đầu anh hoàn toàn chỉ hướng về hắn, nào có tôi trong đó chứ! Tôi thì có đáng là gì đâu!Nói xong một tràng này, sắc mặt Lưu Di phồng lên đỏ ửng. Cô không muốn tỏ ra mình yếu thế để bọn họ trông thấy bộ dạng thất bại của cô!- Không phải đâu...Trạch Nhất rất muốn an ủi cô, nhưng cậu không có cách nào bác bỏ lời buộc tội của cô cả:- Anh không muốn làm tổn thương em, chỉ là...- Tôi không muốn nghe những lời này!Lưu Di kích động hét to:- Tôi chỉ muốn anh chọn lựa, anh cần hắn hay cần tôi!Tần Lam nghe câu ấy xong, đôi vai như đờ ra.Trầm mặc thật lâu, đúng vào lúc Tần Lam định chủ động rời khỏi, Trạch Nhất liền nắm lấy tay anh.- Tiểu Di, xin lỗi... hãy quên anh đi!Chỉ mấy từ đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lưu Di sa xuống vực sâu. Cô cơ hồ vụt tông khỏi cửa mà chạy mất.- Trạch Nhất...Tần Lam nhìn cậu, tâm tình phức tạp:- Đuổi theo cô ấy đi... Đừng để xảy ra chuyện gì...Liếc mắt cảm kích nhìn Tần Lam, Trạch Nhất vội đuổi theo ra cửa.Tần Lam nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng vừa khổ sở vừa ngọt ngào. Trạch Nhất cuối cùng vẫn chọn lựa anh, anh vô cùng cao hứng. Nhưng, khi nhớ lại ánh mắt oán hận sau cùng mà Lưu Di để lại, Tần Lam không khỏi rùng mình, trên tay âm ĩ một cơn đau nhói.Cho ngón tay vào miệng nhấm nháp, anh nếm được vị máu tươi nhàn nhạt...o0oNhận được điện thoại của cha mẹ, Trạch Nhất vô cùng bất ngờ. Giọng điệu của cha mẹ rất cấp bách, muốn cậu phải lập tức trở về.Nhà của Trạch Nhất ở ngoại ô, muốn về phải mất ít nhất ba giờ. Trạch Nhất chào từ biệt Tần Lam, bảo với anh đêm nay cậu không trở lại.Tiễn Trạch Nhất đi rồi, Tần Lam một mình đối diện với căn phòng trống rỗng, anh không khỏi thở dài. Tự lúc nào anh lại trở nên phụ thuộc vào một người đến vậy? Chỉ là một đêm không gặp cậu, sao lòng anh lại có cảm giác cô đơn như thế... Trong tình yêu, ai ai cũng là kẻ ngốc cả.o0oTrông thấy Lưu Di, cả người Trạch Nhất cứng đờ ra. Cô ta sao lại ở nơi đây thế này!- Trạch Nhất à, con có bạn gái rồi sao không chịu nói ẹ biết chứ! Dẫn về ra mắt cũng được mà, sao lại để người ta phải một mình đến thăm hỏi cha mẹ thế kia!Mẹ đỡ lấy Trạch Nhất đang ngớ người ngồi xuống bên cạnh Lưu Di, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.- Thằng ranh hư, đợi lát nữa cha tính sổ với con!Lúc đi qua bên người cha, cậu nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông truyền đến.Lòng cậu vô cùng rối ren. Sự xuất hiện của Lưu Di khiến cho cậu nhất thời đánh mất chủ kiến của mình. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cha mẹ, hẳn là cô vẫn chưa nói với họ điều gì. Lòng cậu khẽ nhẹ đi đôi chút.Thừa lúc cha mẹ còn bận rộn trong bếp, cậu kéo cô vào phòng.- Em rốt cuộc muốn làm gì đây?Trạch Nhất không dám lớn tiếng, nhưng cơn giận làm cho giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn.- Tôi chỉ đến thăm hỏi hai bác, thế thôi!Lưu Di điềm tĩnh nhìn cậu. Dáng vẻ lúng túng của cậu khiến cho trái tim bị tổn thương của cô được an ủi phần nào.- Anh xin em hãy buông tha cho anh và Tần Lam có được không!Trạch Nhất cơ hồ sắp quỳ xuống van nài cô.- Đừng để tôi nghe thấy cái tên ấy, anh không sợ tôi làm thẳng đến cùng, đem chuyện xấu của anh và hắn ta rêu rao ra sao? Anh có tưởng tượng được bác trai và bác gái sẽ có cảm giác thế nào không?Gương mặt vốn thanh tú của Lưu Di bỗng trở nên dữ tợn, cơn ghen đã thiêu đốt lý trí của cô.- Em không thể làm như vậy!Cậu còn chưa biết phải giải thích thế nào với cha mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Tần Lam. Cha mẹ bảo thủ chắc sẽ tức chết mất!- Nếu thông minh thì hãy phối hợp với tôi, bằng không...- Mau ra ăn cơm nào hai đứa!Bên ngoài, mẹ của Trạch Nhất đang gõ cửa.

Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, cả ba người không ai muốn mở miệng trước.

Cuối cùng, cũng là Trạch Nhất phá tan thế căng thẳng.

- Tiểu Di... Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tình cảm anh đối với Tần Lam... là sự thật!

Trạch Nhất đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay:

- Anh vốn tưởng, cứ chôn chặt tình cảm này vào đáy lòng là xong, nào ngờ...

- Cho nên, anh lấy tôi ra làm vật thay thế?! Anh cứ như vậy mà chà đạp lên tình yêu tôi dành cho anh?? Lúc tôi và anh nói chuyện yêu đương, lúc làm chuyện ấy với nhau, ý niệm trong đầu anh hoàn toàn chỉ hướng về hắn, nào có tôi trong đó chứ! Tôi thì có đáng là gì đâu!

Nói xong một tràng này, sắc mặt Lưu Di phồng lên đỏ ửng. Cô không muốn tỏ ra mình yếu thế để bọn họ trông thấy bộ dạng thất bại của cô!

- Không phải đâu...

Trạch Nhất rất muốn an ủi cô, nhưng cậu không có cách nào bác bỏ lời buộc tội của cô cả:

- Anh không muốn làm tổn thương em, chỉ là...

- Tôi không muốn nghe những lời này!

Lưu Di kích động hét to:

- Tôi chỉ muốn anh chọn lựa, anh cần hắn hay cần tôi!

Tần Lam nghe câu ấy xong, đôi vai như đờ ra.

Trầm mặc thật lâu, đúng vào lúc Tần Lam định chủ động rời khỏi, Trạch Nhất liền nắm lấy tay anh.

- Tiểu Di, xin lỗi... hãy quên anh đi!

Chỉ mấy từ đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lưu Di sa xuống vực sâu. Cô cơ hồ vụt tông khỏi cửa mà chạy mất.

- Trạch Nhất...

Tần Lam nhìn cậu, tâm tình phức tạp:

- Đuổi theo cô ấy đi... Đừng để xảy ra chuyện gì...

Liếc mắt cảm kích nhìn Tần Lam, Trạch Nhất vội đuổi theo ra cửa.

Tần Lam nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng vừa khổ sở vừa ngọt ngào. Trạch Nhất cuối cùng vẫn chọn lựa anh, anh vô cùng cao hứng. Nhưng, khi nhớ lại ánh mắt oán hận sau cùng mà Lưu Di để lại, Tần Lam không khỏi rùng mình, trên tay âm ĩ một cơn đau nhói.

Cho ngón tay vào miệng nhấm nháp, anh nếm được vị máu tươi nhàn nhạt...

o0o

Nhận được điện thoại của cha mẹ, Trạch Nhất vô cùng bất ngờ. Giọng điệu của cha mẹ rất cấp bách, muốn cậu phải lập tức trở về.

Nhà của Trạch Nhất ở ngoại ô, muốn về phải mất ít nhất ba giờ. Trạch Nhất chào từ biệt Tần Lam, bảo với anh đêm nay cậu không trở lại.

Tiễn Trạch Nhất đi rồi, Tần Lam một mình đối diện với căn phòng trống rỗng, anh không khỏi thở dài. Tự lúc nào anh lại trở nên phụ thuộc vào một người đến vậy? Chỉ là một đêm không gặp cậu, sao lòng anh lại có cảm giác cô đơn như thế... Trong tình yêu, ai ai cũng là kẻ ngốc cả.

o0o

Trông thấy Lưu Di, cả người Trạch Nhất cứng đờ ra. Cô ta sao lại ở nơi đây thế này!

- Trạch Nhất à, con có bạn gái rồi sao không chịu nói ẹ biết chứ! Dẫn về ra mắt cũng được mà, sao lại để người ta phải một mình đến thăm hỏi cha mẹ thế kia!

Mẹ đỡ lấy Trạch Nhất đang ngớ người ngồi xuống bên cạnh Lưu Di, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.

- Thằng ranh hư, đợi lát nữa cha tính sổ với con!

Lúc đi qua bên người cha, cậu nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông truyền đến.

Lòng cậu vô cùng rối ren. Sự xuất hiện của Lưu Di khiến cho cậu nhất thời đánh mất chủ kiến của mình. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cha mẹ, hẳn là cô vẫn chưa nói với họ điều gì. Lòng cậu khẽ nhẹ đi đôi chút.

Thừa lúc cha mẹ còn bận rộn trong bếp, cậu kéo cô vào phòng.

- Em rốt cuộc muốn làm gì đây?

Trạch Nhất không dám lớn tiếng, nhưng cơn giận làm cho giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn.

- Tôi chỉ đến thăm hỏi hai bác, thế thôi!

Lưu Di điềm tĩnh nhìn cậu. Dáng vẻ lúng túng của cậu khiến cho trái tim bị tổn thương của cô được an ủi phần nào.

- Anh xin em hãy buông tha cho anh và Tần Lam có được không!

Trạch Nhất cơ hồ sắp quỳ xuống van nài cô.

- Đừng để tôi nghe thấy cái tên ấy, anh không sợ tôi làm thẳng đến cùng, đem chuyện xấu của anh và hắn ta rêu rao ra sao? Anh có tưởng tượng được bác trai và bác gái sẽ có cảm giác thế nào không?

Gương mặt vốn thanh tú của Lưu Di bỗng trở nên dữ tợn, cơn ghen đã thiêu đốt lý trí của cô.

- Em không thể làm như vậy!

Cậu còn chưa biết phải giải thích thế nào với cha mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Tần Lam. Cha mẹ bảo thủ chắc sẽ tức chết mất!

- Nếu thông minh thì hãy phối hợp với tôi, bằng không...

- Mau ra ăn cơm nào hai đứa!

Bên ngoài, mẹ của Trạch Nhất đang gõ cửa.

Tình Như Khói HoaTác giả: Song Diện An KhảTruyện Ngôn TìnhNhìn gã trai trước mắt, tôi thoáng sững sờ trong giây lát. - Chị Lục à, đây là bạn tôi, không phải người trong giới chúng ta đâu! Giọng nói của anh thật dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể vắt tan thành nước. Kẻ ăn mặc như phụ nữ kia có chút thất vọng, liếc nhìn tôi bảo: - Gì chớ, không phải người trong giới thì tới đây làm gì... Giọng càu nhàu ấy xa dần, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Tôi là Lê Nhã Kỳ, biên tập viên của một tờ tạp chí. Tổ chúng tôi đang thực hiện một chuyên đề viết về tình yêu trong giới đồng tính, vì để thu thập thật nhiều tin tức, cô bạn tốt Nguyễn Nguyễn đã đề nghị tôi đến quán bar "Chim Xanh" này, cô ta bảo nơi ấy toàn là GAY cả, lại còn rủ rỉ rằng chắc chắn sẽ có người chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Tôi chỉ đến đây một mình, vì rằng tôi cảm giác những người thuộc loại này đa số đều mang bụng đề phòng kẻ khác, nếu đi đông e là không có cách nào sưu tầm được tư liệu tốt. Có điều, tôi vừa mới đến thì đã bị một ả đồng tính quấy nhiễu. Tôi bỗng cảm thấy hối hận… Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, cả ba người không ai muốn mở miệng trước.Cuối cùng, cũng là Trạch Nhất phá tan thế căng thẳng.- Tiểu Di... Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tình cảm anh đối với Tần Lam... là sự thật!Trạch Nhất đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay:- Anh vốn tưởng, cứ chôn chặt tình cảm này vào đáy lòng là xong, nào ngờ...- Cho nên, anh lấy tôi ra làm vật thay thế?! Anh cứ như vậy mà chà đạp lên tình yêu tôi dành cho anh?? Lúc tôi và anh nói chuyện yêu đương, lúc làm chuyện ấy với nhau, ý niệm trong đầu anh hoàn toàn chỉ hướng về hắn, nào có tôi trong đó chứ! Tôi thì có đáng là gì đâu!Nói xong một tràng này, sắc mặt Lưu Di phồng lên đỏ ửng. Cô không muốn tỏ ra mình yếu thế để bọn họ trông thấy bộ dạng thất bại của cô!- Không phải đâu...Trạch Nhất rất muốn an ủi cô, nhưng cậu không có cách nào bác bỏ lời buộc tội của cô cả:- Anh không muốn làm tổn thương em, chỉ là...- Tôi không muốn nghe những lời này!Lưu Di kích động hét to:- Tôi chỉ muốn anh chọn lựa, anh cần hắn hay cần tôi!Tần Lam nghe câu ấy xong, đôi vai như đờ ra.Trầm mặc thật lâu, đúng vào lúc Tần Lam định chủ động rời khỏi, Trạch Nhất liền nắm lấy tay anh.- Tiểu Di, xin lỗi... hãy quên anh đi!Chỉ mấy từ đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lưu Di sa xuống vực sâu. Cô cơ hồ vụt tông khỏi cửa mà chạy mất.- Trạch Nhất...Tần Lam nhìn cậu, tâm tình phức tạp:- Đuổi theo cô ấy đi... Đừng để xảy ra chuyện gì...Liếc mắt cảm kích nhìn Tần Lam, Trạch Nhất vội đuổi theo ra cửa.Tần Lam nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng vừa khổ sở vừa ngọt ngào. Trạch Nhất cuối cùng vẫn chọn lựa anh, anh vô cùng cao hứng. Nhưng, khi nhớ lại ánh mắt oán hận sau cùng mà Lưu Di để lại, Tần Lam không khỏi rùng mình, trên tay âm ĩ một cơn đau nhói.Cho ngón tay vào miệng nhấm nháp, anh nếm được vị máu tươi nhàn nhạt...o0oNhận được điện thoại của cha mẹ, Trạch Nhất vô cùng bất ngờ. Giọng điệu của cha mẹ rất cấp bách, muốn cậu phải lập tức trở về.Nhà của Trạch Nhất ở ngoại ô, muốn về phải mất ít nhất ba giờ. Trạch Nhất chào từ biệt Tần Lam, bảo với anh đêm nay cậu không trở lại.Tiễn Trạch Nhất đi rồi, Tần Lam một mình đối diện với căn phòng trống rỗng, anh không khỏi thở dài. Tự lúc nào anh lại trở nên phụ thuộc vào một người đến vậy? Chỉ là một đêm không gặp cậu, sao lòng anh lại có cảm giác cô đơn như thế... Trong tình yêu, ai ai cũng là kẻ ngốc cả.o0oTrông thấy Lưu Di, cả người Trạch Nhất cứng đờ ra. Cô ta sao lại ở nơi đây thế này!- Trạch Nhất à, con có bạn gái rồi sao không chịu nói ẹ biết chứ! Dẫn về ra mắt cũng được mà, sao lại để người ta phải một mình đến thăm hỏi cha mẹ thế kia!Mẹ đỡ lấy Trạch Nhất đang ngớ người ngồi xuống bên cạnh Lưu Di, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.- Thằng ranh hư, đợi lát nữa cha tính sổ với con!Lúc đi qua bên người cha, cậu nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông truyền đến.Lòng cậu vô cùng rối ren. Sự xuất hiện của Lưu Di khiến cho cậu nhất thời đánh mất chủ kiến của mình. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cha mẹ, hẳn là cô vẫn chưa nói với họ điều gì. Lòng cậu khẽ nhẹ đi đôi chút.Thừa lúc cha mẹ còn bận rộn trong bếp, cậu kéo cô vào phòng.- Em rốt cuộc muốn làm gì đây?Trạch Nhất không dám lớn tiếng, nhưng cơn giận làm cho giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn.- Tôi chỉ đến thăm hỏi hai bác, thế thôi!Lưu Di điềm tĩnh nhìn cậu. Dáng vẻ lúng túng của cậu khiến cho trái tim bị tổn thương của cô được an ủi phần nào.- Anh xin em hãy buông tha cho anh và Tần Lam có được không!Trạch Nhất cơ hồ sắp quỳ xuống van nài cô.- Đừng để tôi nghe thấy cái tên ấy, anh không sợ tôi làm thẳng đến cùng, đem chuyện xấu của anh và hắn ta rêu rao ra sao? Anh có tưởng tượng được bác trai và bác gái sẽ có cảm giác thế nào không?Gương mặt vốn thanh tú của Lưu Di bỗng trở nên dữ tợn, cơn ghen đã thiêu đốt lý trí của cô.- Em không thể làm như vậy!Cậu còn chưa biết phải giải thích thế nào với cha mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Tần Lam. Cha mẹ bảo thủ chắc sẽ tức chết mất!- Nếu thông minh thì hãy phối hợp với tôi, bằng không...- Mau ra ăn cơm nào hai đứa!Bên ngoài, mẹ của Trạch Nhất đang gõ cửa.

Chương 10