Tác giả:

Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay…

Chương 630

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Editor: MayCô lại khiến hắn ngạc nhiên hơn vài phần.Một cô gái còn trẻ tuổi, đối mặt với cảnh ngộ cửa nát nhà tan, tiền đồ chưa biết, lại gặp phải người đàn ông như hắn, lại còn có thể vui vẻ ăn cơm như vậy, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới có thể hoàn toàn phá hủy cô, hoàn toàn hủy diệt quật cường và kiên cường trong xương của cô? Hoàn toàn làm cho cô mất đi một phần chấp nhất cô dũng kia?Hắn càng ngày càng hiếu kỳ về cô.Cô giống như ăn no, ở dưới ánh sáng ấm áp trong phòng ăn, khí sắc của cô thoạt nhìn rất tốt, bưng một chén canh nhỏ, uống lấy từng ngụm, bộ dáng lịch sự, vừa nhìn chính là cô gái có gia giáo vô cùng tốt.Trong lòng hắn liền thở dài trong chốc lát, nếu không phải sinh ở gia đình như vậy, cũng nên là bảo bối được người nâng niu trong lòng bàn tay đi, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc mà.Tâm kiêu ngạo của hắn thật sự đồng tình cho mình, hắn chưa bao giờ là một tham quan, cũng không phải một tên khốn kiếp vô pháp vô thiên coi mạng người như cỏ rác, tất cả sai lầm, đều sai vì cô là con gái của người kia, nếu không phải như vậy, sao hắn sẽ gây khó dễ cho một người phụ nữ chứ?“Ăn no?” Hắn đứng ở lối vào phòng ăn, ánh sáng rực rỡ rơi vào trên mặt anh tuấn của hắn, hắn mờ ảo như là trích tiên.Tương Tư hơi giật mình, sau đó buông chén nhỏ, gật gật đầu: “Ừ, ăn no.”“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn cô đi một nơi tốt.”Hắn cũng không dừng lại lâu, nói xong liền xoay người rời đi.Một đêm này hắn không có ngủ cùng một chỗ với cô.Ăn bữa sáng liền cùng đi ra ngoài với hắn, hắn chọn cho cô một bộ váy, là váy đeo thắt lưng màu xanh nhạt, làn váy ở chỗ trên đầu gối mười centimet, hai cái chân nhỏ thẳng tắp tinh tế liền hoàn toàn lộ ra. Hắn cảm thấy bộ dáng hoạt bát đáng yêu của cô rất tốt, bởi vậy không để cô mang giày cao gót, lấy một đôi giày búp bê đầu tròn đế bằng cho cô mang, sau đó muốn cô cột tóc thành đuôi ngực.Tuổi cô còn nhỏ, dáng dấp lại đáng yêu xinh đẹp, ăn mặc như vậy ra ngoài, đứng ở bên cạnh hắn, lại cảm giác giống như là con gái của hắn. Hà Dĩ Kiệt đánh giá một hồi, bộ dáng giống như rất hài lòng gật gật đầu, liền dẫn theo cô ra ngoài.Ở trên xe, cô nghe được Hà Dĩ Kiệt nói với tài xế, đi cao ốc Vân Đỉnh.Cô cảm giác mình đã nghe qua tên này, lại bỗng nhiên nghĩ không ra là ở đâu.Xe chạy thật lâu, lúc dừng lại, Tương Tư liền nhìn thấy một tòa nhà lớn màu trắng có bề ngoài xấu xí, cô không hiểu ra sao theo Hà Dĩ Kiệt xuống xe, lập tức thấy có người chào đón, dẫn bọn họ đi về một lối đi, cô càng mơ hồ hơn, rõ ràng cô nhìn thấy cửa ra vào của tòa nhà này, sao lại không đi tới chỗ đó?Đi được một đoạn lối đi rất dài, mới nhìn thấy thang máy. Người nghênh đón ấn tầng 46 giúp bọn họ, sau đó liền kính cẩn lui ra ngoài, lúc cửa thang máy gần khép lại, Tương Tư nghe được hắn cúi đầu nói một câu với Hà Dĩ Kiệt: “Hôm nay Tần tiên sinh không ở đây, Hà tiên sinh có cần gì, xin cứ phân phó.”Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, một bộ dáng không thèm để ý.Cửa thang máy khép lại, bắt đầu nhẹ nhàng lên trên.Trong lòng Tương Tư rất hiếu kỳ, nhịn không được lôi kéo ống tay áo của hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý tới cô, chỉ là nặng nề nói một câu; “Mang cô học thêm kiến thức, học tốt một chút, trở lại liền phải dùng tới cho tôi.”Tương Tư càng không hiểu, ngốc nghếch hỏi một câu: “Muốn tôi học cái gì? Nơi này là trường luyện thi sao?”Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên bị lời của cô chọc cười, mặt mày hắn khẽ cong, khóe môi cũng thoáng nâng lên một chút, đưa tay bóp lên mặt cô một cái, “Trong cái đầu này cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì hả!”- 2.-3.-4.-

Editor: May

Cô lại khiến hắn ngạc nhiên hơn vài phần.

Một cô gái còn trẻ tuổi, đối mặt với cảnh ngộ cửa nát nhà tan, tiền đồ chưa biết, lại gặp phải người đàn ông như hắn, lại còn có thể vui vẻ ăn cơm như vậy, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới có thể hoàn toàn phá hủy cô, hoàn toàn hủy diệt quật cường và kiên cường trong xương của cô? Hoàn toàn làm cho cô mất đi một phần chấp nhất cô dũng kia?

Hắn càng ngày càng hiếu kỳ về cô.

Cô giống như ăn no, ở dưới ánh sáng ấm áp trong phòng ăn, khí sắc của cô thoạt nhìn rất tốt, bưng một chén canh nhỏ, uống lấy từng ngụm, bộ dáng lịch sự, vừa nhìn chính là cô gái có gia giáo vô cùng tốt.

Trong lòng hắn liền thở dài trong chốc lát, nếu không phải sinh ở gia đình như vậy, cũng nên là bảo bối được người nâng niu trong lòng bàn tay đi, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc mà.

Tâm kiêu ngạo của hắn thật sự đồng tình cho mình, hắn chưa bao giờ là một tham quan, cũng không phải một tên khốn kiếp vô pháp vô thiên coi mạng người như cỏ rác, tất cả sai lầm, đều sai vì cô là con gái của người kia, nếu không phải như vậy, sao hắn sẽ gây khó dễ cho một người phụ nữ chứ?

“Ăn no?” Hắn đứng ở lối vào phòng ăn, ánh sáng rực rỡ rơi vào trên mặt anh tuấn của hắn, hắn mờ ảo như là trích tiên.

Tương Tư hơi giật mình, sau đó buông chén nhỏ, gật gật đầu: “Ừ, ăn no.”

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn cô đi một nơi tốt.”

Hắn cũng không dừng lại lâu, nói xong liền xoay người rời đi.

Một đêm này hắn không có ngủ cùng một chỗ với cô.

Ăn bữa sáng liền cùng đi ra ngoài với hắn, hắn chọn cho cô một bộ váy, là váy đeo thắt lưng màu xanh nhạt, làn váy ở chỗ trên đầu gối mười centimet, hai cái chân nhỏ thẳng tắp tinh tế liền hoàn toàn lộ ra. Hắn cảm thấy bộ dáng hoạt bát đáng yêu của cô rất tốt, bởi vậy không để cô mang giày cao gót, lấy một đôi giày búp bê đầu tròn đế bằng cho cô mang, sau đó muốn cô cột tóc thành đuôi ngực.

Tuổi cô còn nhỏ, dáng dấp lại đáng yêu xinh đẹp, ăn mặc như vậy ra ngoài, đứng ở bên cạnh hắn, lại cảm giác giống như là con gái của hắn. Hà Dĩ Kiệt đánh giá một hồi, bộ dáng giống như rất hài lòng gật gật đầu, liền dẫn theo cô ra ngoài.

Ở trên xe, cô nghe được Hà Dĩ Kiệt nói với tài xế, đi cao ốc Vân Đỉnh.

Cô cảm giác mình đã nghe qua tên này, lại bỗng nhiên nghĩ không ra là ở đâu.

Xe chạy thật lâu, lúc dừng lại, Tương Tư liền nhìn thấy một tòa nhà lớn màu trắng có bề ngoài xấu xí, cô không hiểu ra sao theo Hà Dĩ Kiệt xuống xe, lập tức thấy có người chào đón, dẫn bọn họ đi về một lối đi, cô càng mơ hồ hơn, rõ ràng cô nhìn thấy cửa ra vào của tòa nhà này, sao lại không đi tới chỗ đó?

Đi được một đoạn lối đi rất dài, mới nhìn thấy thang máy. Người nghênh đón ấn tầng 46 giúp bọn họ, sau đó liền kính cẩn lui ra ngoài, lúc cửa thang máy gần khép lại, Tương Tư nghe được hắn cúi đầu nói một câu với Hà Dĩ Kiệt: “Hôm nay Tần tiên sinh không ở đây, Hà tiên sinh có cần gì, xin cứ phân phó.”

Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, một bộ dáng không thèm để ý.

Cửa thang máy khép lại, bắt đầu nhẹ nhàng lên trên.

Trong lòng Tương Tư rất hiếu kỳ, nhịn không được lôi kéo ống tay áo của hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý tới cô, chỉ là nặng nề nói một câu; “Mang cô học thêm kiến thức, học tốt một chút, trở lại liền phải dùng tới cho tôi.”

Tương Tư càng không hiểu, ngốc nghếch hỏi một câu: “Muốn tôi học cái gì? Nơi này là trường luyện thi sao?”

Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên bị lời của cô chọc cười, mặt mày hắn khẽ cong, khóe môi cũng thoáng nâng lên một chút, đưa tay bóp lên mặt cô một cái, “Trong cái đầu này cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì hả!”

- 2.-3.-4.

-

Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Editor: MayCô lại khiến hắn ngạc nhiên hơn vài phần.Một cô gái còn trẻ tuổi, đối mặt với cảnh ngộ cửa nát nhà tan, tiền đồ chưa biết, lại gặp phải người đàn ông như hắn, lại còn có thể vui vẻ ăn cơm như vậy, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới có thể hoàn toàn phá hủy cô, hoàn toàn hủy diệt quật cường và kiên cường trong xương của cô? Hoàn toàn làm cho cô mất đi một phần chấp nhất cô dũng kia?Hắn càng ngày càng hiếu kỳ về cô.Cô giống như ăn no, ở dưới ánh sáng ấm áp trong phòng ăn, khí sắc của cô thoạt nhìn rất tốt, bưng một chén canh nhỏ, uống lấy từng ngụm, bộ dáng lịch sự, vừa nhìn chính là cô gái có gia giáo vô cùng tốt.Trong lòng hắn liền thở dài trong chốc lát, nếu không phải sinh ở gia đình như vậy, cũng nên là bảo bối được người nâng niu trong lòng bàn tay đi, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc mà.Tâm kiêu ngạo của hắn thật sự đồng tình cho mình, hắn chưa bao giờ là một tham quan, cũng không phải một tên khốn kiếp vô pháp vô thiên coi mạng người như cỏ rác, tất cả sai lầm, đều sai vì cô là con gái của người kia, nếu không phải như vậy, sao hắn sẽ gây khó dễ cho một người phụ nữ chứ?“Ăn no?” Hắn đứng ở lối vào phòng ăn, ánh sáng rực rỡ rơi vào trên mặt anh tuấn của hắn, hắn mờ ảo như là trích tiên.Tương Tư hơi giật mình, sau đó buông chén nhỏ, gật gật đầu: “Ừ, ăn no.”“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn cô đi một nơi tốt.”Hắn cũng không dừng lại lâu, nói xong liền xoay người rời đi.Một đêm này hắn không có ngủ cùng một chỗ với cô.Ăn bữa sáng liền cùng đi ra ngoài với hắn, hắn chọn cho cô một bộ váy, là váy đeo thắt lưng màu xanh nhạt, làn váy ở chỗ trên đầu gối mười centimet, hai cái chân nhỏ thẳng tắp tinh tế liền hoàn toàn lộ ra. Hắn cảm thấy bộ dáng hoạt bát đáng yêu của cô rất tốt, bởi vậy không để cô mang giày cao gót, lấy một đôi giày búp bê đầu tròn đế bằng cho cô mang, sau đó muốn cô cột tóc thành đuôi ngực.Tuổi cô còn nhỏ, dáng dấp lại đáng yêu xinh đẹp, ăn mặc như vậy ra ngoài, đứng ở bên cạnh hắn, lại cảm giác giống như là con gái của hắn. Hà Dĩ Kiệt đánh giá một hồi, bộ dáng giống như rất hài lòng gật gật đầu, liền dẫn theo cô ra ngoài.Ở trên xe, cô nghe được Hà Dĩ Kiệt nói với tài xế, đi cao ốc Vân Đỉnh.Cô cảm giác mình đã nghe qua tên này, lại bỗng nhiên nghĩ không ra là ở đâu.Xe chạy thật lâu, lúc dừng lại, Tương Tư liền nhìn thấy một tòa nhà lớn màu trắng có bề ngoài xấu xí, cô không hiểu ra sao theo Hà Dĩ Kiệt xuống xe, lập tức thấy có người chào đón, dẫn bọn họ đi về một lối đi, cô càng mơ hồ hơn, rõ ràng cô nhìn thấy cửa ra vào của tòa nhà này, sao lại không đi tới chỗ đó?Đi được một đoạn lối đi rất dài, mới nhìn thấy thang máy. Người nghênh đón ấn tầng 46 giúp bọn họ, sau đó liền kính cẩn lui ra ngoài, lúc cửa thang máy gần khép lại, Tương Tư nghe được hắn cúi đầu nói một câu với Hà Dĩ Kiệt: “Hôm nay Tần tiên sinh không ở đây, Hà tiên sinh có cần gì, xin cứ phân phó.”Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, một bộ dáng không thèm để ý.Cửa thang máy khép lại, bắt đầu nhẹ nhàng lên trên.Trong lòng Tương Tư rất hiếu kỳ, nhịn không được lôi kéo ống tay áo của hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý tới cô, chỉ là nặng nề nói một câu; “Mang cô học thêm kiến thức, học tốt một chút, trở lại liền phải dùng tới cho tôi.”Tương Tư càng không hiểu, ngốc nghếch hỏi một câu: “Muốn tôi học cái gì? Nơi này là trường luyện thi sao?”Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên bị lời của cô chọc cười, mặt mày hắn khẽ cong, khóe môi cũng thoáng nâng lên một chút, đưa tay bóp lên mặt cô một cái, “Trong cái đầu này cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì hả!”- 2.-3.-4.-

Chương 630