Ánh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay…
Chương 695
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Editor: MayTương Tư chỉ cảm giác mình nghẹn khuất, sắp hít thở không thông. Hắn quá vô sỉ, quá hèn hạ!Bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác vô lực, Hà Dĩ Kiệt giống như là một lão hồ ly sống hơn một nghìn năm còn không chết, dù Văn Tương Tư cô tu luyện một ngàn năm nữa, vẫn sẽ không chơi đùa lại hắn thôi!“Mùi vị rất khá! Có muốn nếm lại không?” Hắn nâng môi tán thưởng, chỉ là không biết, là đang tán thưởng vị cháo ngon, hay là cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó.Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy hắn! Không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn cười như một con hồ ly đáng chết một chút nào!Hắn là một kẻ b**n th**, b**n th** không hơn không kém!Cô liền biết, quyết không thể lùi bước, quyết không thể nương tay, cô không thể lại đợi ở chỗ này, ai biết ngày mai trong thế giới của Hà Dĩ Kiệt sẽ phát sinh chuyện gì!“Tôi muốn về nhà!” Hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, hung hăng đấm lên trên giường, Tương Tư hét to một tiếng, nước mắt lại ào ào chảy xuống...Cô thật sự cảm thấy quá ủy khuất, quá ủy khuất.“Anh đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, Tư Tư, em tốt nhất quen ở nơi này đi, anh sẽ không thả em trở về, thẳng đến khi em khỏi hẳn, thẳng đến khi bác sĩ nói thân thể của em đã hoàn toàn khôi phục, bằng không, em sẽ không thể nào trở về.”Hà Dĩ Kiệt bưng chén cháo lên, đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: “Em đã muốn tự mình ăn, vậy tự mình ăn, nếu như em vẫn cáu kỉnh không ngoan, anh có rất nhiều biện pháp làm em nghe lời.”Tương Tư hàm chứa nước mắt, hung hăng trừng hắn, hắn lại cười lưu manh một tiếng: “Thế nào, em còn muốn anh đút em sao?”Hắn cắn mạnh từ “đút” kia, Tương Tư hận cắn chặt khớp hàm, đưa tay bưng chén tới, cô xoay người, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn cháo, thẳng đến khi ăn sạch trơn chén cháo, cô mới đặt mạnh chén xuống, xoay người nằm ở trên giường, kéo chăn che mặt lại.Hà Dĩ Kiệt nhìn đường nét nho nhỏ dưới chăn kia, trên đầu quả tim đều là chua chát, hắn đứng ở bên giường nhìn cô một hồi, liền yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.Nghe được tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn ra, trên mặt còn mang theo nước mắt tràn ngập mờ mịt trống rỗng và tịch liêu, rốt cuộc phải tới khi nào thì cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt?Chỉ là cô không biết, sẽ có một ngày, lúc cô thực sự muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn, cô lại sẽ không muốn nữa, sẽ đau lòng, nhưng dù sao cũng đã muộn, cuối cùng cô vẫn không có cách nào nhìn thấy hắn, giữ lấy hắn, trôi qua cả một đời một thế nữa.Liên tục ba ngày, cuối cùng sự không thông suốt của Tương Tư vẫn biết mất hầu như không còn dưới sức lực, thủ đoạn muôn hình muôn vẻ của Hà Dĩ Kiệt, cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, lúc bác sĩ đến tiêm truyền dịch cũng sẽ phối hợp, bởi vậy bệnh tình liền ổn định, không còn có dấu hiệu phát sốt liên tục nhiều lần nữa.Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, liền tới thời gian cô đi thành phố B.Vào ngày nghỉ phép của Hà Dĩ Kiệt, vốn Đỗ Phương Phương nói muốn cùng nhau trở về thủ đô với hắn một chuyến, ai biết sáng sớm trong nhà Đặng Hoa liền gọi điện thoại cho cô ta, nói là Tần Mộ Chi đột nhiên trở về, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã đưa ra muốn ly hôn, nhà họ Đặng đã loạn thành một đoàn, Đặng Hoa chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, uống thuốc ngủ được đưa vào bệnh viện, nhà họ Đặng không có trưởng bối ở trong nước, nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô ấy và Đỗ Phương Phương, liền gọi điện thoại cho cô ta, cầu xin cô ta qua đây một chuyến.Đỗ Phương Phương vừa nghe liền giận, vốn cô ta không có cảm tình tốt với Tần Mộ Chi, kết hôn rồi mà cả năm đều không trở về nhà, quanh năm suốt tháng, Đặng Hoa cũng không thấy mặt hắn được một lần, hiện tại tốt lắm, thật vất vả mới trở về, lại có thể muốn ly hôn với Đặng Hoa? Đỗ Phương Phương hận nhất chuyện như vậy, ở trong ý thức của cô ta, Tần Mộ Chi sở dĩ như vậy, đó chính là bên ngoài có người, có hồ ly tinh không biết xấu hổ bắt lấy hồn của anh ta! Rất có khả năng chính là Tạ Trường An - cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng Đặng Hoa kia.Tạ Trường An so với Đặng Hoa, giống như Văn Tương Tư so với Đỗ Phương Phương cô ta, đều là một cây gai vắt ngang trên miệng, trong lòng!
Editor: May
Tương Tư chỉ cảm giác mình nghẹn khuất, sắp hít thở không thông. Hắn quá vô sỉ, quá hèn hạ!
Bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác vô lực, Hà Dĩ Kiệt giống như là một lão hồ ly sống hơn một nghìn năm còn không chết, dù Văn Tương Tư cô tu luyện một ngàn năm nữa, vẫn sẽ không chơi đùa lại hắn thôi!
“Mùi vị rất khá! Có muốn nếm lại không?” Hắn nâng môi tán thưởng, chỉ là không biết, là đang tán thưởng vị cháo ngon, hay là cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó.
Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy hắn! Không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn cười như một con hồ ly đáng chết một chút nào!
Hắn là một kẻ b**n th**, b**n th** không hơn không kém!
Cô liền biết, quyết không thể lùi bước, quyết không thể nương tay, cô không thể lại đợi ở chỗ này, ai biết ngày mai trong thế giới của Hà Dĩ Kiệt sẽ phát sinh chuyện gì!
“Tôi muốn về nhà!” Hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, hung hăng đấm lên trên giường, Tương Tư hét to một tiếng, nước mắt lại ào ào chảy xuống...
Cô thật sự cảm thấy quá ủy khuất, quá ủy khuất.
“Anh đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, Tư Tư, em tốt nhất quen ở nơi này đi, anh sẽ không thả em trở về, thẳng đến khi em khỏi hẳn, thẳng đến khi bác sĩ nói thân thể của em đã hoàn toàn khôi phục, bằng không, em sẽ không thể nào trở về.”
Hà Dĩ Kiệt bưng chén cháo lên, đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: “Em đã muốn tự mình ăn, vậy tự mình ăn, nếu như em vẫn cáu kỉnh không ngoan, anh có rất nhiều biện pháp làm em nghe lời.”
Tương Tư hàm chứa nước mắt, hung hăng trừng hắn, hắn lại cười lưu manh một tiếng: “Thế nào, em còn muốn anh đút em sao?”
Hắn cắn mạnh từ “đút” kia, Tương Tư hận cắn chặt khớp hàm, đưa tay bưng chén tới, cô xoay người, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn cháo, thẳng đến khi ăn sạch trơn chén cháo, cô mới đặt mạnh chén xuống, xoay người nằm ở trên giường, kéo chăn che mặt lại.
Hà Dĩ Kiệt nhìn đường nét nho nhỏ dưới chăn kia, trên đầu quả tim đều là chua chát, hắn đứng ở bên giường nhìn cô một hồi, liền yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe được tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn ra, trên mặt còn mang theo nước mắt tràn ngập mờ mịt trống rỗng và tịch liêu, rốt cuộc phải tới khi nào thì cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt?
Chỉ là cô không biết, sẽ có một ngày, lúc cô thực sự muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn, cô lại sẽ không muốn nữa, sẽ đau lòng, nhưng dù sao cũng đã muộn, cuối cùng cô vẫn không có cách nào nhìn thấy hắn, giữ lấy hắn, trôi qua cả một đời một thế nữa.
Liên tục ba ngày, cuối cùng sự không thông suốt của Tương Tư vẫn biết mất hầu như không còn dưới sức lực, thủ đoạn muôn hình muôn vẻ của Hà Dĩ Kiệt, cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, lúc bác sĩ đến tiêm truyền dịch cũng sẽ phối hợp, bởi vậy bệnh tình liền ổn định, không còn có dấu hiệu phát sốt liên tục nhiều lần nữa.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, liền tới thời gian cô đi thành phố B.
Vào ngày nghỉ phép của Hà Dĩ Kiệt, vốn Đỗ Phương Phương nói muốn cùng nhau trở về thủ đô với hắn một chuyến, ai biết sáng sớm trong nhà Đặng Hoa liền gọi điện thoại cho cô ta, nói là Tần Mộ Chi đột nhiên trở về, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã đưa ra muốn ly hôn, nhà họ Đặng đã loạn thành một đoàn, Đặng Hoa chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, uống thuốc ngủ được đưa vào bệnh viện, nhà họ Đặng không có trưởng bối ở trong nước, nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô ấy và Đỗ Phương Phương, liền gọi điện thoại cho cô ta, cầu xin cô ta qua đây một chuyến.
Đỗ Phương Phương vừa nghe liền giận, vốn cô ta không có cảm tình tốt với Tần Mộ Chi, kết hôn rồi mà cả năm đều không trở về nhà, quanh năm suốt tháng, Đặng Hoa cũng không thấy mặt hắn được một lần, hiện tại tốt lắm, thật vất vả mới trở về, lại có thể muốn ly hôn với Đặng Hoa? Đỗ Phương Phương hận nhất chuyện như vậy, ở trong ý thức của cô ta, Tần Mộ Chi sở dĩ như vậy, đó chính là bên ngoài có người, có hồ ly tinh không biết xấu hổ bắt lấy hồn của anh ta! Rất có khả năng chính là Tạ Trường An - cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng Đặng Hoa kia.
Tạ Trường An so với Đặng Hoa, giống như Văn Tương Tư so với Đỗ Phương Phương cô ta, đều là một cây gai vắt ngang trên miệng, trong lòng!
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh ConTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn TìnhÁnh mặt trời rọi vào chiếc rèm cửa sổ màu lục, khảm lên đó một vòng tròn giống như chiếc lá sen màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có lót một chiếc thảm Ai Cập mềm mại, một người con gái trẻ tuổi hơi tựa vào, đang say sưa đọc một quyển sách cầm trong tay. Cô gái có mái tóc dài óng mượt như tơ, men theo bờ vai tròn duyên dáng buông lơi xuống dưới. Ánh nắng xuyên qua, lúc sáng lúc tối, làm người ta khó nhìn thấy rõ gương mặt trắng như gốm sứ kia. Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Phó Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào làn da gần như trong suốt trên gương mặt cô, dường như có thể thấy rõ cả những chiếc lông tơ thật nhỏ lẫn những mạch máu nhàn nhạt. "Vào đi." Cô hơi nhíu mi, tựa hồ có chút tức giận vì bị người khác ngắt quãng sự thanh nhàn của mình. "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại về, nói là..." Thím Tần liếc cô một cái, thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở cuốn sách trước mặt như cũ, không khỏi có một chút lo sợ nghi hoặc, "Nói là, hôm nay… Editor: MayTương Tư chỉ cảm giác mình nghẹn khuất, sắp hít thở không thông. Hắn quá vô sỉ, quá hèn hạ!Bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác vô lực, Hà Dĩ Kiệt giống như là một lão hồ ly sống hơn một nghìn năm còn không chết, dù Văn Tương Tư cô tu luyện một ngàn năm nữa, vẫn sẽ không chơi đùa lại hắn thôi!“Mùi vị rất khá! Có muốn nếm lại không?” Hắn nâng môi tán thưởng, chỉ là không biết, là đang tán thưởng vị cháo ngon, hay là cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó.Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy hắn! Không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn cười như một con hồ ly đáng chết một chút nào!Hắn là một kẻ b**n th**, b**n th** không hơn không kém!Cô liền biết, quyết không thể lùi bước, quyết không thể nương tay, cô không thể lại đợi ở chỗ này, ai biết ngày mai trong thế giới của Hà Dĩ Kiệt sẽ phát sinh chuyện gì!“Tôi muốn về nhà!” Hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, hung hăng đấm lên trên giường, Tương Tư hét to một tiếng, nước mắt lại ào ào chảy xuống...Cô thật sự cảm thấy quá ủy khuất, quá ủy khuất.“Anh đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, Tư Tư, em tốt nhất quen ở nơi này đi, anh sẽ không thả em trở về, thẳng đến khi em khỏi hẳn, thẳng đến khi bác sĩ nói thân thể của em đã hoàn toàn khôi phục, bằng không, em sẽ không thể nào trở về.”Hà Dĩ Kiệt bưng chén cháo lên, đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: “Em đã muốn tự mình ăn, vậy tự mình ăn, nếu như em vẫn cáu kỉnh không ngoan, anh có rất nhiều biện pháp làm em nghe lời.”Tương Tư hàm chứa nước mắt, hung hăng trừng hắn, hắn lại cười lưu manh một tiếng: “Thế nào, em còn muốn anh đút em sao?”Hắn cắn mạnh từ “đút” kia, Tương Tư hận cắn chặt khớp hàm, đưa tay bưng chén tới, cô xoay người, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn cháo, thẳng đến khi ăn sạch trơn chén cháo, cô mới đặt mạnh chén xuống, xoay người nằm ở trên giường, kéo chăn che mặt lại.Hà Dĩ Kiệt nhìn đường nét nho nhỏ dưới chăn kia, trên đầu quả tim đều là chua chát, hắn đứng ở bên giường nhìn cô một hồi, liền yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.Nghe được tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn ra, trên mặt còn mang theo nước mắt tràn ngập mờ mịt trống rỗng và tịch liêu, rốt cuộc phải tới khi nào thì cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt?Chỉ là cô không biết, sẽ có một ngày, lúc cô thực sự muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn, cô lại sẽ không muốn nữa, sẽ đau lòng, nhưng dù sao cũng đã muộn, cuối cùng cô vẫn không có cách nào nhìn thấy hắn, giữ lấy hắn, trôi qua cả một đời một thế nữa.Liên tục ba ngày, cuối cùng sự không thông suốt của Tương Tư vẫn biết mất hầu như không còn dưới sức lực, thủ đoạn muôn hình muôn vẻ của Hà Dĩ Kiệt, cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, lúc bác sĩ đến tiêm truyền dịch cũng sẽ phối hợp, bởi vậy bệnh tình liền ổn định, không còn có dấu hiệu phát sốt liên tục nhiều lần nữa.Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, liền tới thời gian cô đi thành phố B.Vào ngày nghỉ phép của Hà Dĩ Kiệt, vốn Đỗ Phương Phương nói muốn cùng nhau trở về thủ đô với hắn một chuyến, ai biết sáng sớm trong nhà Đặng Hoa liền gọi điện thoại cho cô ta, nói là Tần Mộ Chi đột nhiên trở về, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã đưa ra muốn ly hôn, nhà họ Đặng đã loạn thành một đoàn, Đặng Hoa chịu không nổi k*ch th*ch như vậy, uống thuốc ngủ được đưa vào bệnh viện, nhà họ Đặng không có trưởng bối ở trong nước, nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô ấy và Đỗ Phương Phương, liền gọi điện thoại cho cô ta, cầu xin cô ta qua đây một chuyến.Đỗ Phương Phương vừa nghe liền giận, vốn cô ta không có cảm tình tốt với Tần Mộ Chi, kết hôn rồi mà cả năm đều không trở về nhà, quanh năm suốt tháng, Đặng Hoa cũng không thấy mặt hắn được một lần, hiện tại tốt lắm, thật vất vả mới trở về, lại có thể muốn ly hôn với Đặng Hoa? Đỗ Phương Phương hận nhất chuyện như vậy, ở trong ý thức của cô ta, Tần Mộ Chi sở dĩ như vậy, đó chính là bên ngoài có người, có hồ ly tinh không biết xấu hổ bắt lấy hồn của anh ta! Rất có khả năng chính là Tạ Trường An - cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng Đặng Hoa kia.Tạ Trường An so với Đặng Hoa, giống như Văn Tương Tư so với Đỗ Phương Phương cô ta, đều là một cây gai vắt ngang trên miệng, trong lòng!