- Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu có thể quay lại phút ban đầu… ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư… Trên chiến trường hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời… Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống. Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ: “ Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa” sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người. Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây… Đây không phải là lần hắn bị thương sau…
Chương 9: Tam vương gia phủ Hạo Thiên
Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?Tác giả: Liễu Ngọc BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không- Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu có thể quay lại phút ban đầu… ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư… Trên chiến trường hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời… Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống. Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ: “ Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa” sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người. Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây… Đây không phải là lần hắn bị thương sau… Biên cảnh bỗng nổi lên dị biến nên Thẩm Ngạn phải xuất binh trước một ngày. Tin tức này rất ít người biết nên năm ngày sau khi Thẩm Ngạn ra trận dẵn đến rất nhiều công tôn, quý tử đến phủ thăm hỏi. Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên vốn có không ít giao tình với Thẩm Ngạn nên lần này Thẩm Ngạn ra trận bất ngờ hắn cũng đích thân mình đến phủ Thẩm Ngạn. Vốn với những người quyền quý tầm thường quản gia trong phủ có thể tìm cách đuổi khéo, nhưng vị tam vương gianày thì không dễ đắc tội a.Hoàng Phủ Hạo Thiên được mời vào đại sảnh, dâng trà xong vị quản gia đứng bên cạnh mà cứ nom nớp lo sợ. Hắn bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng:“Tướng quân nhà ngươi xuất chinh hôm trước rồi sao?”“Vâng, vương gia”“Được rồi, ngươi lui ra đi”Phất tay áo cho quản gia lui xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên quyết định đi vòng qua hoa viên để ra cửa. Hắn có cảm giác có thứ gì đó đang đợi hắn.(NG: ca hay dữ, thầy bói tương lai)Bên trong hoa viên từng cánh hoa đào nở rộ bay theo gió. Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp tựa thiên nữ, tóc vấn kiểu tùy vân kế để lộ chiếc cổ yêu diễm, mắt ngọc xếch lên giống như không có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt của nàng. Bạch y giữa rừng đào càng kiêu sa lại có thêm một phần thánh khiết làm nổi bật dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.Lúc này Tống Ngưng cũng không biết rằng có một nam nhân yêu nghiệt đang nhìn chằm chằm cừu non như nàng(NG: ha ha Thiên ca là sói già gặm cừu non). Ngọc thủ cầm trường kiếm uyển chuyển giữa những cánh hoa đào tạo nên từng đợt âm phong sắc bén phóng tới gốc đào phía trước. “Rầm”. Nhìn gốc đào phía trước, Tống Ngưng cong mi mỉm cười:“Tạm được”Rồi quay lưng bước về phía hậu viện hoàn toàn không biết phía sau có người đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa.Nếu sau này có ai hỏi Hoàng Phủ Hạo Thiên yêu Tống Ngưng từ lúc nào thì hắn sẽ không do dự mà trả lời, ngay lúc này nàng đã làm tâm hắn hoàn toàn rung động cũng chính tình cảm này khiến hắn khắc côt ghi tâm suốt cuộc đời. Nhưng mọi việc cũng là chuyện sau này. Còn bây giờ…Trong hai tháng Thẩm Ngạn ở sa trường Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên liên tục truy tìm thân phận của ‘cô gái bí ẩn’ đã gặp trong vườn đào nhưng tất cả chỉ như mò kim đáy biển.Từ lúc Tống Ngưng được gả vào Thẩm phủ hầu như chỉ ở trong phòng hay đi hoa viên còn lại chưa từng xuất hiện nhiều ở bên ngoài, trừ một số ít hạ nhân từng gặp mặt Tống Ngưng ra thì còn lại đều không biết được dung mạo của vị đại phu nhân này. Cho đến lúc đón tân nương thì Tống Ngưng chỉ ngồi kiệu lại có khăn hỉ trùm đầu nên dân chúng chưa có ai gặp mặt vị tướng quân phu nhân này. Vì vậy việc điều tra của Hoàng Phủ Hạo Thiên gặp rất nhiều khó khăn.
Biên cảnh bỗng nổi lên dị biến nên Thẩm Ngạn phải xuất binh trước một ngày. Tin tức này rất ít người biết nên năm ngày sau khi Thẩm Ngạn ra trận dẵn đến rất nhiều công tôn, quý tử đến phủ thăm hỏi. Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên vốn có không ít giao tình với Thẩm Ngạn nên lần này Thẩm Ngạn ra trận bất ngờ hắn cũng đích thân mình đến phủ Thẩm Ngạn. Vốn với những người quyền quý tầm thường quản gia trong phủ có thể tìm cách đuổi khéo, nhưng vị tam vương gianày thì không dễ đắc tội a.
Hoàng Phủ Hạo Thiên được mời vào đại sảnh, dâng trà xong vị quản gia đứng bên cạnh mà cứ nom nớp lo sợ. Hắn bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng:
“Tướng quân nhà ngươi xuất chinh hôm trước rồi sao?”
“Vâng, vương gia”
“Được rồi, ngươi lui ra đi”
Phất tay áo cho quản gia lui xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên quyết định đi vòng qua hoa viên để ra cửa. Hắn có cảm giác có thứ gì đó đang đợi hắn.(NG: ca hay dữ, thầy bói tương lai)
Bên trong hoa viên từng cánh hoa đào nở rộ bay theo gió. Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp tựa thiên nữ, tóc vấn kiểu tùy vân kế để lộ chiếc cổ yêu diễm, mắt ngọc xếch lên giống như không có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt của nàng. Bạch y giữa rừng đào càng kiêu sa lại có thêm một phần thánh khiết làm nổi bật dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Lúc này Tống Ngưng cũng không biết rằng có một nam nhân yêu nghiệt đang nhìn chằm chằm cừu non như nàng(NG: ha ha Thiên ca là sói già gặm cừu non). Ngọc thủ cầm trường kiếm uyển chuyển giữa những cánh hoa đào tạo nên từng đợt âm phong sắc bén phóng tới gốc đào phía trước. “Rầm”. Nhìn gốc đào phía trước, Tống Ngưng cong mi mỉm cười:
“Tạm được”
Rồi quay lưng bước về phía hậu viện hoàn toàn không biết phía sau có người đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa.
Nếu sau này có ai hỏi Hoàng Phủ Hạo Thiên yêu Tống Ngưng từ lúc nào thì hắn sẽ không do dự mà trả lời, ngay lúc này nàng đã làm tâm hắn hoàn toàn rung động cũng chính tình cảm này khiến hắn khắc côt ghi tâm suốt cuộc đời. Nhưng mọi việc cũng là chuyện sau này. Còn bây giờ…
Trong hai tháng Thẩm Ngạn ở sa trường Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên liên tục truy tìm thân phận của ‘cô gái bí ẩn’ đã gặp trong vườn đào nhưng tất cả chỉ như mò kim đáy biển.
Từ lúc Tống Ngưng được gả vào Thẩm phủ hầu như chỉ ở trong phòng hay đi hoa viên còn lại chưa từng xuất hiện nhiều ở bên ngoài, trừ một số ít hạ nhân từng gặp mặt Tống Ngưng ra thì còn lại đều không biết được dung mạo của vị đại phu nhân này. Cho đến lúc đón tân nương thì Tống Ngưng chỉ ngồi kiệu lại có khăn hỉ trùm đầu nên dân chúng chưa có ai gặp mặt vị tướng quân phu nhân này. Vì vậy việc điều tra của Hoàng Phủ Hạo Thiên gặp rất nhiều khó khăn.
Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?Tác giả: Liễu Ngọc BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không- Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu có thể quay lại phút ban đầu… ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư… Trên chiến trường hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời… Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống. Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ: “ Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa” sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người. Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây… Đây không phải là lần hắn bị thương sau… Biên cảnh bỗng nổi lên dị biến nên Thẩm Ngạn phải xuất binh trước một ngày. Tin tức này rất ít người biết nên năm ngày sau khi Thẩm Ngạn ra trận dẵn đến rất nhiều công tôn, quý tử đến phủ thăm hỏi. Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên vốn có không ít giao tình với Thẩm Ngạn nên lần này Thẩm Ngạn ra trận bất ngờ hắn cũng đích thân mình đến phủ Thẩm Ngạn. Vốn với những người quyền quý tầm thường quản gia trong phủ có thể tìm cách đuổi khéo, nhưng vị tam vương gianày thì không dễ đắc tội a.Hoàng Phủ Hạo Thiên được mời vào đại sảnh, dâng trà xong vị quản gia đứng bên cạnh mà cứ nom nớp lo sợ. Hắn bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi chậm rãi lên tiếng:“Tướng quân nhà ngươi xuất chinh hôm trước rồi sao?”“Vâng, vương gia”“Được rồi, ngươi lui ra đi”Phất tay áo cho quản gia lui xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên quyết định đi vòng qua hoa viên để ra cửa. Hắn có cảm giác có thứ gì đó đang đợi hắn.(NG: ca hay dữ, thầy bói tương lai)Bên trong hoa viên từng cánh hoa đào nở rộ bay theo gió. Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp tựa thiên nữ, tóc vấn kiểu tùy vân kế để lộ chiếc cổ yêu diễm, mắt ngọc xếch lên giống như không có thứ gì có thể lọt vào tầm mắt của nàng. Bạch y giữa rừng đào càng kiêu sa lại có thêm một phần thánh khiết làm nổi bật dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.Lúc này Tống Ngưng cũng không biết rằng có một nam nhân yêu nghiệt đang nhìn chằm chằm cừu non như nàng(NG: ha ha Thiên ca là sói già gặm cừu non). Ngọc thủ cầm trường kiếm uyển chuyển giữa những cánh hoa đào tạo nên từng đợt âm phong sắc bén phóng tới gốc đào phía trước. “Rầm”. Nhìn gốc đào phía trước, Tống Ngưng cong mi mỉm cười:“Tạm được”Rồi quay lưng bước về phía hậu viện hoàn toàn không biết phía sau có người đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa.Nếu sau này có ai hỏi Hoàng Phủ Hạo Thiên yêu Tống Ngưng từ lúc nào thì hắn sẽ không do dự mà trả lời, ngay lúc này nàng đã làm tâm hắn hoàn toàn rung động cũng chính tình cảm này khiến hắn khắc côt ghi tâm suốt cuộc đời. Nhưng mọi việc cũng là chuyện sau này. Còn bây giờ…Trong hai tháng Thẩm Ngạn ở sa trường Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên liên tục truy tìm thân phận của ‘cô gái bí ẩn’ đã gặp trong vườn đào nhưng tất cả chỉ như mò kim đáy biển.Từ lúc Tống Ngưng được gả vào Thẩm phủ hầu như chỉ ở trong phòng hay đi hoa viên còn lại chưa từng xuất hiện nhiều ở bên ngoài, trừ một số ít hạ nhân từng gặp mặt Tống Ngưng ra thì còn lại đều không biết được dung mạo của vị đại phu nhân này. Cho đến lúc đón tân nương thì Tống Ngưng chỉ ngồi kiệu lại có khăn hỉ trùm đầu nên dân chúng chưa có ai gặp mặt vị tướng quân phu nhân này. Vì vậy việc điều tra của Hoàng Phủ Hạo Thiên gặp rất nhiều khó khăn.