Q1 “Cậu là ai?” ※ Akashi gian nan mà mở mắt ra. Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn. Thật ồn ào, thật phiền phức. Ánh mắt dị sắc hơi hơi nheo lại, thời gian mê man rất dài, khiến ánh mắt của hắn trong nhất thời không thể tiếp nhận ánh sáng chói mắt. Trong lúc hắn chuẩn bị tìm kiếm kéo đến tiêu trừ hết thảy tiếng ồn, một bàn tay hơi lạnh xoa trán hắn. “Tỉnh rồi sao, Seijuurou… Rốt cục…” Theo thanh âm, Akashi nhìn về phía người bên giường. Trong lúc bất tỉnh dài dẵng, quả thật có một người như thế, vẫn luôn nắm chặt tay mình. Chính là người này sao… Đảo qua người trước mặt, đó là gương mặt sạch sẽ ôn hòa, chưa nói tới kinh diễm như thế nào, lại thần kỳ mà thanh tú. Dung mạo không chói mắt, khiến người cảm giác phi thường thoải mái. Mái tóc màu băng lam cùng sắc thái ánh mắt đồng dạng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh, hoặc là trong…
Chương 7
[Kuroko No Basket Đồng Nhân] Đẳng Phong Đích Nhật TửTác giả: Tiểu ĐạmTruyện Đam MỹQ1 “Cậu là ai?” ※ Akashi gian nan mà mở mắt ra. Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn. Thật ồn ào, thật phiền phức. Ánh mắt dị sắc hơi hơi nheo lại, thời gian mê man rất dài, khiến ánh mắt của hắn trong nhất thời không thể tiếp nhận ánh sáng chói mắt. Trong lúc hắn chuẩn bị tìm kiếm kéo đến tiêu trừ hết thảy tiếng ồn, một bàn tay hơi lạnh xoa trán hắn. “Tỉnh rồi sao, Seijuurou… Rốt cục…” Theo thanh âm, Akashi nhìn về phía người bên giường. Trong lúc bất tỉnh dài dẵng, quả thật có một người như thế, vẫn luôn nắm chặt tay mình. Chính là người này sao… Đảo qua người trước mặt, đó là gương mặt sạch sẽ ôn hòa, chưa nói tới kinh diễm như thế nào, lại thần kỳ mà thanh tú. Dung mạo không chói mắt, khiến người cảm giác phi thường thoải mái. Mái tóc màu băng lam cùng sắc thái ánh mắt đồng dạng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh, hoặc là trong… Q7Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.Chỉ có phương pháp này thôi.※Kise rất muốn ôm con người với vẻ mặt trầm tĩnh đối diện kia, v**t v* mái tóc màu băng lam mềm mại, sau đó nói cho hắn biết —— “Không phải lỗi của cậu.”Thật sự, rất muốn rất muốn làm như vậy.Buông ra bàn tay nắm chặt, lại nắm chặt một lần nữa, rồi lại buông ra…Hắn chung quy vẫn không thể nói vậy.Bởi vì trong lòng Kise vô cùng rõ ràng, câu “Không phải lỗi của cậu” cũng không thể khiến người trước mắt giống như tùy thời sẽ ngã xuống, so với bất luận kẻ nào cũng ôn nhu, chẳng cần một chút ít an ủi.Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.Chỉ có phương pháp này thôi.“Kurochin, há miệng ra.”Thiếu niên mê man nhìn về phía Murasakibara, người sau rất nhanh đem một cái kẹo nhét vào trong miệng của hắn.“Đây là caramel vị mới nhất, ăn rất ngon.”Kise nhìn Murasakibara biểu tình không chút biến hóa, như thường ngày, có chút kinh ngạc.Đối mặt với Kuroko bị loại thống khổ ký ức cùng tàn khốc tự trách hai phía tra tấn, hắn thế nhưng có thể bình thản chống đỡ như thế?Vừa định mở miệng nói, Kise lơ đãng, thấy được Murasakibara phóng tay bên người.Móng tay, đã muốn thật sâu đâm vào trong da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi rơi xuống ghế của M.Người khác nhìn không ra, Murasakibara như ngày thường cùng Kuroko nói chuyện với nhau, Kise lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ.Thì ra là thế.Không phải không đau lòng, cũng không phải không khổ sở.Chính là, đối với Kurokocchi hiện tại, bất luận an ủi cùng quan tâm gì, ngược lại sẽ gia tăng nỗi thống khổ của hắn.Có lẽ, Kurokocchi sẽ cho rằng, hại Akashi bị thương thậm chí mất trí nhớ, bản thân không có tư cách để khóc.Cũng không có, tư cách được người khác quan tâm, được an ủi.Cố gắng áp chế thương tiếc trong lòng cơ hồ muốn nói ra, Kise thay bằng nụ cười ánh mặt trời của người mẫu, hoàn mỹ nhất.“Kurokocchi Kurokocchi chúng ta buổi chiều cùng đi chơi bóng được không ~~~”“ Thỉnh cho phép tớ trịnh trọng cự tuyệt cậu, Kise-kun.”“~~~~(>_ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Q7
Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.
Chỉ có phương pháp này thôi.
※
Kise rất muốn ôm con người với vẻ mặt trầm tĩnh đối diện kia, v**t v* mái tóc màu băng lam mềm mại, sau đó nói cho hắn biết —— “Không phải lỗi của cậu.”
Thật sự, rất muốn rất muốn làm như vậy.
Buông ra bàn tay nắm chặt, lại nắm chặt một lần nữa, rồi lại buông ra…
Hắn chung quy vẫn không thể nói vậy.
Bởi vì trong lòng Kise vô cùng rõ ràng, câu “Không phải lỗi của cậu” cũng không thể khiến người trước mắt giống như tùy thời sẽ ngã xuống, so với bất luận kẻ nào cũng ôn nhu, chẳng cần một chút ít an ủi.
Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.
Chỉ có phương pháp này thôi.
“Kurochin, há miệng ra.”
Thiếu niên mê man nhìn về phía Murasakibara, người sau rất nhanh đem một cái kẹo nhét vào trong miệng của hắn.
“Đây là caramel vị mới nhất, ăn rất ngon.”
Kise nhìn Murasakibara biểu tình không chút biến hóa, như thường ngày, có chút kinh ngạc.
Đối mặt với Kuroko bị loại thống khổ ký ức cùng tàn khốc tự trách hai phía tra tấn, hắn thế nhưng có thể bình thản chống đỡ như thế?
Vừa định mở miệng nói, Kise lơ đãng, thấy được Murasakibara phóng tay bên người.
Móng tay, đã muốn thật sâu đâm vào trong da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi rơi xuống ghế của M.
Người khác nhìn không ra, Murasakibara như ngày thường cùng Kuroko nói chuyện với nhau, Kise lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ.
Thì ra là thế.
Không phải không đau lòng, cũng không phải không khổ sở.
Chính là, đối với Kurokocchi hiện tại, bất luận an ủi cùng quan tâm gì, ngược lại sẽ gia tăng nỗi thống khổ của hắn.
Có lẽ, Kurokocchi sẽ cho rằng, hại Akashi bị thương thậm chí mất trí nhớ, bản thân không có tư cách để khóc.
Cũng không có, tư cách được người khác quan tâm, được an ủi.
Cố gắng áp chế thương tiếc trong lòng cơ hồ muốn nói ra, Kise thay bằng nụ cười ánh mặt trời của người mẫu, hoàn mỹ nhất.
“Kurokocchi Kurokocchi chúng ta buổi chiều cùng đi chơi bóng được không ~~~”
“ Thỉnh cho phép tớ trịnh trọng cự tuyệt cậu, Kise-kun.”
“~~~~(>_
Báo lỗi chương
Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
[Kuroko No Basket Đồng Nhân] Đẳng Phong Đích Nhật TửTác giả: Tiểu ĐạmTruyện Đam MỹQ1 “Cậu là ai?” ※ Akashi gian nan mà mở mắt ra. Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn. Thật ồn ào, thật phiền phức. Ánh mắt dị sắc hơi hơi nheo lại, thời gian mê man rất dài, khiến ánh mắt của hắn trong nhất thời không thể tiếp nhận ánh sáng chói mắt. Trong lúc hắn chuẩn bị tìm kiếm kéo đến tiêu trừ hết thảy tiếng ồn, một bàn tay hơi lạnh xoa trán hắn. “Tỉnh rồi sao, Seijuurou… Rốt cục…” Theo thanh âm, Akashi nhìn về phía người bên giường. Trong lúc bất tỉnh dài dẵng, quả thật có một người như thế, vẫn luôn nắm chặt tay mình. Chính là người này sao… Đảo qua người trước mặt, đó là gương mặt sạch sẽ ôn hòa, chưa nói tới kinh diễm như thế nào, lại thần kỳ mà thanh tú. Dung mạo không chói mắt, khiến người cảm giác phi thường thoải mái. Mái tóc màu băng lam cùng sắc thái ánh mắt đồng dạng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh, hoặc là trong… Q7Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.Chỉ có phương pháp này thôi.※Kise rất muốn ôm con người với vẻ mặt trầm tĩnh đối diện kia, v**t v* mái tóc màu băng lam mềm mại, sau đó nói cho hắn biết —— “Không phải lỗi của cậu.”Thật sự, rất muốn rất muốn làm như vậy.Buông ra bàn tay nắm chặt, lại nắm chặt một lần nữa, rồi lại buông ra…Hắn chung quy vẫn không thể nói vậy.Bởi vì trong lòng Kise vô cùng rõ ràng, câu “Không phải lỗi của cậu” cũng không thể khiến người trước mắt giống như tùy thời sẽ ngã xuống, so với bất luận kẻ nào cũng ôn nhu, chẳng cần một chút ít an ủi.Chỉ có đợi người kia khôi phục khỏe mạnh, khôi phục ký ức, thiếu niên màu trời mới có thể từ trong vực sâu chưa từng ngừng tự trách, giải thoát ra ngoài.Chỉ có phương pháp này thôi.“Kurochin, há miệng ra.”Thiếu niên mê man nhìn về phía Murasakibara, người sau rất nhanh đem một cái kẹo nhét vào trong miệng của hắn.“Đây là caramel vị mới nhất, ăn rất ngon.”Kise nhìn Murasakibara biểu tình không chút biến hóa, như thường ngày, có chút kinh ngạc.Đối mặt với Kuroko bị loại thống khổ ký ức cùng tàn khốc tự trách hai phía tra tấn, hắn thế nhưng có thể bình thản chống đỡ như thế?Vừa định mở miệng nói, Kise lơ đãng, thấy được Murasakibara phóng tay bên người.Móng tay, đã muốn thật sâu đâm vào trong da thịt, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi rơi xuống ghế của M.Người khác nhìn không ra, Murasakibara như ngày thường cùng Kuroko nói chuyện với nhau, Kise lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ.Thì ra là thế.Không phải không đau lòng, cũng không phải không khổ sở.Chính là, đối với Kurokocchi hiện tại, bất luận an ủi cùng quan tâm gì, ngược lại sẽ gia tăng nỗi thống khổ của hắn.Có lẽ, Kurokocchi sẽ cho rằng, hại Akashi bị thương thậm chí mất trí nhớ, bản thân không có tư cách để khóc.Cũng không có, tư cách được người khác quan tâm, được an ủi.Cố gắng áp chế thương tiếc trong lòng cơ hồ muốn nói ra, Kise thay bằng nụ cười ánh mặt trời của người mẫu, hoàn mỹ nhất.“Kurokocchi Kurokocchi chúng ta buổi chiều cùng đi chơi bóng được không ~~~”“ Thỉnh cho phép tớ trịnh trọng cự tuyệt cậu, Kise-kun.”“~~~~(>_ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.