Năm 2010, tại phòng thí nghiệm nổi tiếng với những nghiên cứu chế dược sinh vật. ” Rốt cục cũng đã làm ra đến đây!” Một thiếu niên mặc áo khoác trắng cao hứng giơ lên một ống nghiệm nhỏ, thưởng thức chất lỏng màu lam trong suốt trong đó”Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thân hình 165cm này, ha ha ha”( cười sớm quá đó em^^) Thiếu niên ấy là Lăng Tông, 26 tuổi, nổi tiếng với việc nghiên cứu, chế dược sinh vật trong phòng thí nghiệm kiêm chủ tịch chế dược sư ( hẳn là có chức vụ này đi), là một thiên tài mới của thế kỉ với chỉ số thông minh là 185. Thật khiến cho người ta ao ước. Nhưng không phải con người nào cũng toàn vẹn, chế dược sư chỉ cao 1m65, khuôn mặt lại vô cùng đáng yêu, thêm nữa tiếng nói rất thanh và ôn nhu. Lần đầu tiên gặp mặt sẽ không nghĩ hắn 26 tuổi mà mới chỉ 16 mà thôi. Vì thế, Lăng Tông từ khi bé đến lớn đều có duy nhất một nguyện vọng là cao thật cao, thoát khỏi chiều cao xấu hổ kia. Đáng tiếc sữa hay thuốc bổ ngày nào cũng thay nhau uống mà đại thiếu gia hắn không có…

Chương 8

Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca CaTác giả: Ta Cũng Không Được Rõ ATruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNăm 2010, tại phòng thí nghiệm nổi tiếng với những nghiên cứu chế dược sinh vật. ” Rốt cục cũng đã làm ra đến đây!” Một thiếu niên mặc áo khoác trắng cao hứng giơ lên một ống nghiệm nhỏ, thưởng thức chất lỏng màu lam trong suốt trong đó”Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thân hình 165cm này, ha ha ha”( cười sớm quá đó em^^) Thiếu niên ấy là Lăng Tông, 26 tuổi, nổi tiếng với việc nghiên cứu, chế dược sinh vật trong phòng thí nghiệm kiêm chủ tịch chế dược sư ( hẳn là có chức vụ này đi), là một thiên tài mới của thế kỉ với chỉ số thông minh là 185. Thật khiến cho người ta ao ước. Nhưng không phải con người nào cũng toàn vẹn, chế dược sư chỉ cao 1m65, khuôn mặt lại vô cùng đáng yêu, thêm nữa tiếng nói rất thanh và ôn nhu. Lần đầu tiên gặp mặt sẽ không nghĩ hắn 26 tuổi mà mới chỉ 16 mà thôi. Vì thế, Lăng Tông từ khi bé đến lớn đều có duy nhất một nguyện vọng là cao thật cao, thoát khỏi chiều cao xấu hổ kia. Đáng tiếc sữa hay thuốc bổ ngày nào cũng thay nhau uống mà đại thiếu gia hắn không có… Vĩnh Tông bị Hoằng Thiên Nhật bỏ lại ở ngự hoa viên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khu vườn hoàng gia( chẳng lẽ hi vọng lần thứ hai =.=), nên muốn đi tham quan nơi này ra sao. Bất quá đứa nhỏ này tế bào lãng mạn  vô cùng ít, nhìn một hồi thì hết hứng thú, thiết~~còn không bằng một nửa Dược Vương cốc, ít nhất còn có nhiều loại cây có thể làm thuốc, nơi này cùng lắm chỉ để xem.Nghĩ như vậy, tiểu bánh bao nhớ đến, trước kia hắn có nhiều dược thảo và công cụ đến mức trời còn không đếm được, còn có thảo dược tiên nữa, thật sự là tưởng niệm Dược Vương cốc a~~ sớm biết thế này lúc đi hắn đã mang theo cây chín diệp long viêm, phượng hoàng vũ, linh chi ngàn năm…(mụ mụ: nhiều chủng loại ta nói bừa^^)          Bây giờ, Vĩnh Tông hận không thể lập tức bay về Dược Vương cốc cùng dược thư, thảo dược làm bạn đi.Ai~~Hắn có điểm hối hận khi xuống núi, càng hối hận vì cái gì lúc rời đi không đóng gói thuốc mang theo, tuy rằng dưới chân núi có rất nhiều người có thể cho hắn ngoạn giúp hắn thử thuốc thí nghiệm( ác quá a=.=) nhưng hắn hiện không mang đủ dược a.Tiểu bánh bao buồn bực ngồi xổm bên một chậu hoa tiền, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ nhưng chứa đầy oán khí, tia suốt bốn phương tám hướng khiến không ai muốn lại gần.Lúc này, Lệnh quý phi mang theo một đám cung nữ, thái giám đến ngự hoa viên dạo chơi, tâm tình Lệnh quý phi hiện không tồi. Hôm qua nầng lại một lần nữa thể hiện thành công ở trước mặt hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu phượng ấn sắp sửa vào trong tay nàng, nói vậy không lâu, vị trí dưới một người trên vạn người cũng sẽ là của nàng, ha ha..... Lệnh quý phi trong lòng vô cùng vui sướng, hoàng hậu hiện giờ chỉ là nữ nhân ngu xuẩn, sao đáng là đối thủ của nàng, ngay cả trước kia khi hoàng thượng sủng ái Hiếu Hiền hoàng hậu đều bị nàng....Đang nghĩ như vậy, nàng bỗng cảm giác được cái gì, ngẩng đầu đi về phía trước thấy đằng sau bụi hoa kia có một cái bóng đen oán khí nặng nề khiến nàng sợ hãi, sẽ không phải...” Ai....Ai đang ở kia? Còn không ra bái kiến bổn cung!”, Lênh quý phi trong lòng hoảng sợ chết khiếp, lúc này bất chấp hình tượng ôn nhu, nhu nhược bị tổn hại mà lớn tiếng quát.Bên kia tâm tình tiểu bánh bao không tốt chút nào, hắn còn đang rất buồn bực lại nghe tiếng nữ nhân điên rống, vì thế tâm trạng càng tệ hơn, kia oán khí ngày càng nặng nề hơn, ” Rống cái gì mà rống? Đang gọi hồn a?”.Nói xong đứng lên, nhìn về phía nữ nhân thứ hai dám rống hắn( người thứ nhất là Cẩm Sương đó)Lệnh quý phi chột dạ, thấy nơi đó chứa đầy oán khí, nghe được tiếng hài tử kia nói “gọi hồn ” khuôn mặt ngày càng đen, nàng nhìn kĩ khuôn mặt đó thì sợ hãi tột cùng” A ~~ quỷ a, cứu mạng a~~~!!”( tiểu bánh bao đáng yêu là thế mà mụ dám gọi là quỷ à), cũng không giữ hình tượng quý phi nữa, chạy như điên về phía sau mà quên mất đằng sau là hồng liên trì( ao hoa sen)Không hề nghi ngờ rằng ngay sau đó Lệnh quý phi đã ngã vào liên trì. Những nô tài phía sau nàng thấy vậy liền kêu to hoảng sợ, lại không biết tại sao nàng lại xem hài tử đáng yêu da trắng như tuyết là quỷ rồi đột nhiên kêu la hướng liên trì mà chạy, mọi người đều choáng váng, Lệnh quý phi ở dưới ao hồi lâu mới có người hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng xuống đem nàng cứu lên.Ngâm lâu ở dưới nước làm đầu óc Lệnh quý phi cũng thanh tỉnh đôi chút, trời vẫn rõ là ban ngày không thể nào có quỷ được, hơn nữa người nàng nhìn thấy là một tiểu hài tử, không phải Hiếu Hiền—— Hơn nữa cũng không mặc đồ sang trọng trong cung.” Mau đưa kẻ có ý đồ ám sát bản cung ra đây tra khảo!” Hại nàng bị mất mặt trước đám nô tài như vậy, thanh danh cũng giảm không ít, nói thế nào cũng không thể buông tha hắn.Chúng nô tài đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một hài tử đâu nhất thiết phải làm vậy, ai ~~ chủ nhân đã ra lệnh đành tuân theo thôi, nên tiến đến vây quanh Vĩnh Tông.Tiểu bánh bao vừa mới chuẩn bị ra tay đối phó chợt nghe một thanh âm uy nghiêm vang lên “Dừng tay!”Mọi người hướng về phía thanh âm truyền lại, là hoàng thượng, lập tức hành lễ, ” Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”Tiểu bánh bao đứng không nhúc nhích, thoáng nghiêng đầu, đánh giá phụ thân kiếp này của hắn (đánh giá chồng sau này ^_^), không tồi, rất tuấn tú, khí thế bức người, không hổ là hoàng đế, bộ dạng cũng thực cao, tương lai hắn cũng cao thế đi (đây mới là trọng điểm =.=), hắn đối với cha hắn có cảm giác thân thiết không nói lên lời, chẳng lẽ đây tình phụ tử trong truyền thuyết?Càn Long trông thấy tiểu bánh bao, trong mắt đã không còn thứ gì xung quanh, đang nhìn trên tay Vĩnh Tông là dấu hoa sen ban, hiện lên một tia sáng trong mắt nhưng không ai chú ý tới, rốt cục cũng tìm thấy ngươi, từ giờ phút này ta sẽ không cho ngươi rời đi lần nữa.“To gan, thấy hoàng thượng sao không thi lễ!” Lệnh phi vừa thấy hoàng thượng tới, liền vội chuẩn bị hướng hoàng thượng cầu tình, đắc tội nàng đừng hòng thoát thân, hừ...Suy nghĩ bị đánh vỡ khiến Càn Long nhướng mày, tâm tư rốt cục cũng quay lại liếc mắt xung quanh, thấy Lệnh quý phi một thân chật vật, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mở miệng hỏi, ” Sao lại thế này?”

Vĩnh Tông bị Hoằng Thiên Nhật bỏ lại ở ngự hoa viên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khu vườn hoàng gia

( chẳng lẽ hi vọng lần thứ hai =.=),

 nên muốn đi tham quan nơi này ra sao. Bất quá đứa nhỏ này tế bào lãng mạn  vô cùng ít, nhìn một hồi thì hết hứng thú, thiết~~còn không bằng một nửa Dược Vương cốc, ít nhất còn có nhiều loại cây có thể làm thuốc, nơi này cùng lắm chỉ để xem.

Nghĩ như vậy, tiểu bánh bao nhớ đến, trước kia hắn có nhiều dược thảo và công cụ đến mức trời còn không đếm được, còn có thảo dược tiên nữa, thật sự là tưởng niệm Dược Vương cốc a~~ sớm biết thế này lúc đi hắn đã mang theo cây chín diệp long viêm, phượng hoàng vũ, linh chi ngàn năm

…(mụ mụ: nhiều chủng loại ta nói bừa^^)

          

Bây giờ, Vĩnh Tông hận không thể lập tức bay về Dược Vương cốc cùng dược thư, thảo dược làm bạn đi.

Ai~~Hắn có điểm hối hận khi xuống núi, càng hối hận vì cái gì lúc rời đi không đóng gói thuốc mang theo, tuy rằng dưới chân núi có rất nhiều người có thể cho hắn ngoạn giúp hắn thử thuốc thí nghiệm

( ác quá a=.=)

 nhưng hắn hiện không mang đủ dược a.

Tiểu bánh bao buồn bực ngồi xổm bên một chậu hoa tiền, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ nhưng chứa đầy oán khí, tia suốt bốn phương tám hướng khiến không ai muốn lại gần.

Lúc này, Lệnh quý phi mang theo một đám cung nữ, thái giám đến ngự hoa viên dạo chơi, tâm tình Lệnh quý phi hiện không tồi. Hôm qua nầng lại một lần nữa thể hiện thành công ở trước mặt hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu phượng ấn sắp sửa vào trong tay nàng, nói vậy không lâu, vị trí dưới một người trên vạn người cũng sẽ là của nàng, ha ha..... Lệnh quý phi trong lòng vô cùng vui sướng, hoàng hậu hiện giờ chỉ là nữ nhân ngu xuẩn, sao đáng là đối thủ của nàng, ngay cả trước kia khi hoàng thượng sủng ái Hiếu Hiền hoàng hậu đều bị nàng....

Đang nghĩ như vậy, nàng bỗng cảm giác được cái gì, ngẩng đầu đi về phía trước thấy đằng sau bụi hoa kia có một cái bóng đen oán khí nặng nề khiến nàng sợ hãi, sẽ không phải...

” Ai....Ai đang ở kia? Còn không ra bái kiến bổn cung!”, Lênh quý phi trong lòng hoảng sợ chết khiếp, lúc này bất chấp hình tượng ôn nhu, nhu nhược bị tổn hại mà lớn tiếng quát.

Bên kia tâm tình tiểu bánh bao không tốt chút nào, hắn còn đang rất buồn bực lại nghe tiếng nữ nhân điên rống, vì thế tâm trạng càng tệ hơn, kia oán khí ngày càng nặng nề hơn, ” Rống cái gì mà rống? Đang gọi hồn a?”.

Nói xong đứng lên, nhìn về phía nữ nhân thứ hai dám rống hắn( người thứ nhất là Cẩm Sương đó)

Lệnh quý phi chột dạ, thấy nơi đó chứa đầy oán khí, nghe được tiếng hài tử kia nói “gọi hồn ” khuôn mặt ngày càng đen, nàng nhìn kĩ khuôn mặt đó thì sợ hãi tột cùng” A ~~ quỷ a, cứu mạng a~~~!!”

( tiểu bánh bao đáng yêu là thế mà mụ dám gọi là quỷ à)

, cũng không giữ hình tượng quý phi nữa, chạy như điên về phía sau mà quên mất đằng sau là hồng liên trì( ao hoa sen)

Không hề nghi ngờ rằng ngay sau đó Lệnh quý phi đã ngã vào liên trì. Những nô tài phía sau nàng thấy vậy liền kêu to hoảng sợ, lại không biết tại sao nàng lại xem hài tử đáng yêu da trắng như tuyết là quỷ rồi đột nhiên kêu la hướng liên trì mà chạy, mọi người đều choáng váng, Lệnh quý phi ở dưới ao hồi lâu mới có người hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng xuống đem nàng cứu lên.

Ngâm lâu ở dưới nước làm đầu óc Lệnh quý phi cũng thanh tỉnh đôi chút, trời vẫn rõ là ban ngày không thể nào có quỷ được, hơn nữa người nàng nhìn thấy là một tiểu hài tử, không phải Hiếu Hiền—— Hơn nữa cũng không mặc đồ sang trọng trong cung.

” Mau đưa kẻ có ý đồ ám sát bản cung ra đây tra khảo!” Hại nàng bị mất mặt trước đám nô tài như vậy, thanh danh cũng giảm không ít, nói thế nào cũng không thể buông tha hắn.

Chúng nô tài đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một hài tử đâu nhất thiết phải làm vậy, ai ~~ chủ nhân đã ra lệnh đành tuân theo thôi, nên tiến đến vây quanh Vĩnh Tông.

Tiểu bánh bao vừa mới chuẩn bị ra tay đối phó chợt nghe một thanh âm uy nghiêm vang lên “Dừng tay!”

Mọi người hướng về phía thanh âm truyền lại, là hoàng thượng, lập tức hành lễ, ” Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tiểu bánh bao đứng không nhúc nhích, thoáng nghiêng đầu, đánh giá phụ thân kiếp này của hắn 

(đánh giá chồng sau này ^_^),

 không tồi, rất tuấn tú, khí thế bức người, không hổ là hoàng đế, bộ dạng cũng thực cao, tương lai hắn cũng cao thế đi (đây mới là trọng điểm =.=), hắn đối với cha hắn có cảm giác thân thiết không nói lên lời, chẳng lẽ đây tình phụ tử trong truyền thuyết?

Càn Long trông thấy tiểu bánh bao, trong mắt đã không còn thứ gì xung quanh, đang nhìn trên tay Vĩnh Tông là dấu hoa sen ban, hiện lên một tia sáng trong mắt nhưng không ai chú ý tới, rốt cục cũng tìm thấy ngươi, từ giờ phút này ta sẽ không cho ngươi rời đi lần nữa.

“To gan, thấy hoàng thượng sao không thi lễ!” Lệnh phi vừa thấy hoàng thượng tới, liền vội chuẩn bị hướng hoàng thượng cầu tình, đắc tội nàng đừng hòng thoát thân, hừ...

Suy nghĩ bị đánh vỡ khiến Càn Long nhướng mày, tâm tư rốt cục cũng quay lại liếc mắt xung quanh, thấy Lệnh quý phi một thân chật vật, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mở miệng hỏi, ” Sao lại thế này?”

Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca CaTác giả: Ta Cũng Không Được Rõ ATruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNăm 2010, tại phòng thí nghiệm nổi tiếng với những nghiên cứu chế dược sinh vật. ” Rốt cục cũng đã làm ra đến đây!” Một thiếu niên mặc áo khoác trắng cao hứng giơ lên một ống nghiệm nhỏ, thưởng thức chất lỏng màu lam trong suốt trong đó”Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thân hình 165cm này, ha ha ha”( cười sớm quá đó em^^) Thiếu niên ấy là Lăng Tông, 26 tuổi, nổi tiếng với việc nghiên cứu, chế dược sinh vật trong phòng thí nghiệm kiêm chủ tịch chế dược sư ( hẳn là có chức vụ này đi), là một thiên tài mới của thế kỉ với chỉ số thông minh là 185. Thật khiến cho người ta ao ước. Nhưng không phải con người nào cũng toàn vẹn, chế dược sư chỉ cao 1m65, khuôn mặt lại vô cùng đáng yêu, thêm nữa tiếng nói rất thanh và ôn nhu. Lần đầu tiên gặp mặt sẽ không nghĩ hắn 26 tuổi mà mới chỉ 16 mà thôi. Vì thế, Lăng Tông từ khi bé đến lớn đều có duy nhất một nguyện vọng là cao thật cao, thoát khỏi chiều cao xấu hổ kia. Đáng tiếc sữa hay thuốc bổ ngày nào cũng thay nhau uống mà đại thiếu gia hắn không có… Vĩnh Tông bị Hoằng Thiên Nhật bỏ lại ở ngự hoa viên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khu vườn hoàng gia( chẳng lẽ hi vọng lần thứ hai =.=), nên muốn đi tham quan nơi này ra sao. Bất quá đứa nhỏ này tế bào lãng mạn  vô cùng ít, nhìn một hồi thì hết hứng thú, thiết~~còn không bằng một nửa Dược Vương cốc, ít nhất còn có nhiều loại cây có thể làm thuốc, nơi này cùng lắm chỉ để xem.Nghĩ như vậy, tiểu bánh bao nhớ đến, trước kia hắn có nhiều dược thảo và công cụ đến mức trời còn không đếm được, còn có thảo dược tiên nữa, thật sự là tưởng niệm Dược Vương cốc a~~ sớm biết thế này lúc đi hắn đã mang theo cây chín diệp long viêm, phượng hoàng vũ, linh chi ngàn năm…(mụ mụ: nhiều chủng loại ta nói bừa^^)          Bây giờ, Vĩnh Tông hận không thể lập tức bay về Dược Vương cốc cùng dược thư, thảo dược làm bạn đi.Ai~~Hắn có điểm hối hận khi xuống núi, càng hối hận vì cái gì lúc rời đi không đóng gói thuốc mang theo, tuy rằng dưới chân núi có rất nhiều người có thể cho hắn ngoạn giúp hắn thử thuốc thí nghiệm( ác quá a=.=) nhưng hắn hiện không mang đủ dược a.Tiểu bánh bao buồn bực ngồi xổm bên một chậu hoa tiền, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ nhưng chứa đầy oán khí, tia suốt bốn phương tám hướng khiến không ai muốn lại gần.Lúc này, Lệnh quý phi mang theo một đám cung nữ, thái giám đến ngự hoa viên dạo chơi, tâm tình Lệnh quý phi hiện không tồi. Hôm qua nầng lại một lần nữa thể hiện thành công ở trước mặt hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu phượng ấn sắp sửa vào trong tay nàng, nói vậy không lâu, vị trí dưới một người trên vạn người cũng sẽ là của nàng, ha ha..... Lệnh quý phi trong lòng vô cùng vui sướng, hoàng hậu hiện giờ chỉ là nữ nhân ngu xuẩn, sao đáng là đối thủ của nàng, ngay cả trước kia khi hoàng thượng sủng ái Hiếu Hiền hoàng hậu đều bị nàng....Đang nghĩ như vậy, nàng bỗng cảm giác được cái gì, ngẩng đầu đi về phía trước thấy đằng sau bụi hoa kia có một cái bóng đen oán khí nặng nề khiến nàng sợ hãi, sẽ không phải...” Ai....Ai đang ở kia? Còn không ra bái kiến bổn cung!”, Lênh quý phi trong lòng hoảng sợ chết khiếp, lúc này bất chấp hình tượng ôn nhu, nhu nhược bị tổn hại mà lớn tiếng quát.Bên kia tâm tình tiểu bánh bao không tốt chút nào, hắn còn đang rất buồn bực lại nghe tiếng nữ nhân điên rống, vì thế tâm trạng càng tệ hơn, kia oán khí ngày càng nặng nề hơn, ” Rống cái gì mà rống? Đang gọi hồn a?”.Nói xong đứng lên, nhìn về phía nữ nhân thứ hai dám rống hắn( người thứ nhất là Cẩm Sương đó)Lệnh quý phi chột dạ, thấy nơi đó chứa đầy oán khí, nghe được tiếng hài tử kia nói “gọi hồn ” khuôn mặt ngày càng đen, nàng nhìn kĩ khuôn mặt đó thì sợ hãi tột cùng” A ~~ quỷ a, cứu mạng a~~~!!”( tiểu bánh bao đáng yêu là thế mà mụ dám gọi là quỷ à), cũng không giữ hình tượng quý phi nữa, chạy như điên về phía sau mà quên mất đằng sau là hồng liên trì( ao hoa sen)Không hề nghi ngờ rằng ngay sau đó Lệnh quý phi đã ngã vào liên trì. Những nô tài phía sau nàng thấy vậy liền kêu to hoảng sợ, lại không biết tại sao nàng lại xem hài tử đáng yêu da trắng như tuyết là quỷ rồi đột nhiên kêu la hướng liên trì mà chạy, mọi người đều choáng váng, Lệnh quý phi ở dưới ao hồi lâu mới có người hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng xuống đem nàng cứu lên.Ngâm lâu ở dưới nước làm đầu óc Lệnh quý phi cũng thanh tỉnh đôi chút, trời vẫn rõ là ban ngày không thể nào có quỷ được, hơn nữa người nàng nhìn thấy là một tiểu hài tử, không phải Hiếu Hiền—— Hơn nữa cũng không mặc đồ sang trọng trong cung.” Mau đưa kẻ có ý đồ ám sát bản cung ra đây tra khảo!” Hại nàng bị mất mặt trước đám nô tài như vậy, thanh danh cũng giảm không ít, nói thế nào cũng không thể buông tha hắn.Chúng nô tài đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một hài tử đâu nhất thiết phải làm vậy, ai ~~ chủ nhân đã ra lệnh đành tuân theo thôi, nên tiến đến vây quanh Vĩnh Tông.Tiểu bánh bao vừa mới chuẩn bị ra tay đối phó chợt nghe một thanh âm uy nghiêm vang lên “Dừng tay!”Mọi người hướng về phía thanh âm truyền lại, là hoàng thượng, lập tức hành lễ, ” Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”Tiểu bánh bao đứng không nhúc nhích, thoáng nghiêng đầu, đánh giá phụ thân kiếp này của hắn (đánh giá chồng sau này ^_^), không tồi, rất tuấn tú, khí thế bức người, không hổ là hoàng đế, bộ dạng cũng thực cao, tương lai hắn cũng cao thế đi (đây mới là trọng điểm =.=), hắn đối với cha hắn có cảm giác thân thiết không nói lên lời, chẳng lẽ đây tình phụ tử trong truyền thuyết?Càn Long trông thấy tiểu bánh bao, trong mắt đã không còn thứ gì xung quanh, đang nhìn trên tay Vĩnh Tông là dấu hoa sen ban, hiện lên một tia sáng trong mắt nhưng không ai chú ý tới, rốt cục cũng tìm thấy ngươi, từ giờ phút này ta sẽ không cho ngươi rời đi lần nữa.“To gan, thấy hoàng thượng sao không thi lễ!” Lệnh phi vừa thấy hoàng thượng tới, liền vội chuẩn bị hướng hoàng thượng cầu tình, đắc tội nàng đừng hòng thoát thân, hừ...Suy nghĩ bị đánh vỡ khiến Càn Long nhướng mày, tâm tư rốt cục cũng quay lại liếc mắt xung quanh, thấy Lệnh quý phi một thân chật vật, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mở miệng hỏi, ” Sao lại thế này?”

Chương 8