Tiếng pháo mừng tân đế đăng cơ vang lên từng hồi một, khắp Hoàng thành nhất mực náo nhiệt. Phượng Nghi cung thì khác, vẫn giữ mãi vẻ tịch mịch quạnh quẽ. Chu Nghi Tu cố lê chút hơi tàn đến bên cửa sổ. Nắng sớm lung linh chiếu vào song cửa, hiện rõ màng bụi mờ của thời gian với những vết móng tay của vị Hoàng hậu bất hạnh. “Nương nương...” – Tiễn Thu lo lắng khẽ kêu lên, nàng ta là người duy nhất tình nguyện ở lại hầu hạ chủ cũ. “Tiễn Thu, ngươi nói xem, là vị Hoàng tử nào kia đăng cơ?” Cổ họng Chu Nghi Tu khản đặc rồi, giọng nói khàn khàn, nghe tiếng còn tưởng là một bà lão đã hơn trăm tuổi. Tiễn Thu từ nhỏ đã theo hầu nàng, giờ đây nhìn lại trên mái tóc chủ tử có thêm vài sợi bạc, bất giác nghẹn ngào, nửa muốn nói lại như không muốn. “Có thể là Tam hoàng tử, hoặc Tứ hoàng tử ...” Bị giam lỏng nhiều năm, chủ tớ hai người thông qua bọn cung nữ thái giám mà biết được ít nhiều tin tức. “Hừ...” Chu Nghi Tu vừa nghe lời nói từ thị tỳ tâm phúc, liền cười lạnh, “Bất luận kẻ nào, cũng là Chân…
Chương 35-2
Hậu Cung Nghi Tu TruyệnTác giả: Sữa Chua Đông LạnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTiếng pháo mừng tân đế đăng cơ vang lên từng hồi một, khắp Hoàng thành nhất mực náo nhiệt. Phượng Nghi cung thì khác, vẫn giữ mãi vẻ tịch mịch quạnh quẽ. Chu Nghi Tu cố lê chút hơi tàn đến bên cửa sổ. Nắng sớm lung linh chiếu vào song cửa, hiện rõ màng bụi mờ của thời gian với những vết móng tay của vị Hoàng hậu bất hạnh. “Nương nương...” – Tiễn Thu lo lắng khẽ kêu lên, nàng ta là người duy nhất tình nguyện ở lại hầu hạ chủ cũ. “Tiễn Thu, ngươi nói xem, là vị Hoàng tử nào kia đăng cơ?” Cổ họng Chu Nghi Tu khản đặc rồi, giọng nói khàn khàn, nghe tiếng còn tưởng là một bà lão đã hơn trăm tuổi. Tiễn Thu từ nhỏ đã theo hầu nàng, giờ đây nhìn lại trên mái tóc chủ tử có thêm vài sợi bạc, bất giác nghẹn ngào, nửa muốn nói lại như không muốn. “Có thể là Tam hoàng tử, hoặc Tứ hoàng tử ...” Bị giam lỏng nhiều năm, chủ tớ hai người thông qua bọn cung nữ thái giám mà biết được ít nhiều tin tức. “Hừ...” Chu Nghi Tu vừa nghe lời nói từ thị tỳ tâm phúc, liền cười lạnh, “Bất luận kẻ nào, cũng là Chân… “Nương nương, Thính Tuyết của Cam Tuyền cung dạo này rất hay lẻn ra ngoài”, Tiễn Thu nhỏ giọng hồi báo.Chu Nghi Tu nhíu mày, nói, "Nàng ta lại muốn làm gì?" "Nàng ta nói là đi mời Thái y, có điều lần nào cũng đi hơn nửa canh giờ mới về.” Hội Xuân vừa nghe vậy liền cảm thấy hoang mang. Thính Tuyết là kẻ khôn khéo, cho dù có cố gắng tra cũng không rõ được nàng ta đi đâu, làm gì."Phái người để ý nàng ta cho kỹ vào. Bản cung thật muốn xem tỷ tỷ lần này sẽ làm ra chuyện tốt gì đây!” Ánh mắt Chu Nghi Tu tràn ngập sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Dám dùng kế ly gián nàng và Vĩnh Thái, kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất là chết!Cuối năm là thời điểm yến tiệc hoàng thất, tất cả người trong hoàng gia đều đến tham dự. Từ Quý phi như Chu Nghi Tu cho đến Canh y ở cấp bậc thấp nhất đều chuẩn bị áo quần tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, tơ lụa lộng lẫy tựa như những đám mây cầu vồng, trang sức châu ngọc nhiều đến chói cả mắt. Thịnh thế phù hoa – Khuynh nhân dục túy*. Ca vũ mừng cảnh thái bình, nhạc mừng không ngừng tấu khúc. Trọng Hoa điện tràn ngập trong cảnh phồn hoa rực rỡ.*Thái bình thịnh thế, hoa lệ rực rỡ, con người muốn say sưa, đắm chìm vào khoảnh khắc ấy.Chu Nhu Tắc vì bệnh mà vắng mặt, bên ngoài không ngớt lời đồn về việc nàng ta thất sủng. Nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoàng đế không có giai nhân, mấy vương gia hoàng thất không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần này bọn họ không cần phải gặp vị Hoàng hậu chuyên làm ra mấy việc khác người đó nữa.Chu Nghi Tu để ý thấy bụng của Nhữ Nam Vương phi Hạ thị đã lớn, liền biết nàng ta đang mang thai thế tử tương lai Dư Bạc. Nàng mời rượu nàng ta, cười nói, "Ly rượu này bản cungchúc mừng Vương phi. Nhìn sơ qua đã biết trong bụng Vương phi là một tiểu thế tử ngoan ngoãn.” Khuôn mặt Hạ thị tràn đầy sự vui mừng. Nàng ta ngượng ngùng, đáp, “Tạ ơn ý tốt của Quý phi nương nương.”Huyền Lăng đang muốn lung lạc người huynh đệ giỏi võ là Nhữ Nam Vương, đúng lúc thấy Vương phi của hắn ta và Chu Nghi Tu giao hảo liền nói, "Không cần khách khí như vậy. Hôm nay là gia yến, ngay cả trẫm cũng nên gọi Vương phi hai tiếng “Tam tẩu” mới đúng.” "Hoàng thượng coi trọng thiếp thân rồi.” Hạ thị dịu dàng đáp lễ, dù được Hoàng đế nể trọng cũng không lộ ra một chút kiêu ngạo, quả thực là tiểu thư con nhà khuê các.Yến hội linh đình, vũ cơ cùng tà váy lụa tung bay, tay áo nhẹ nhàng phiêu lãng trong gió. Thái bình thịnh trị, chính là cảnh tượng này đây.Cơm no rượu say, từng đĩa bánh ngọt được dâng lên. Điểm tâm được làm hết sức đẹp mắt, món nào món nấy đều rất ngon lành.Vĩnh Thái từ sau lần ấy, vì sợ Chu Nghi Tu còn giận mình, tiểu cô nương ngày nào cũng liên tục làm nũng. Chu Nghi Tu chỉ còn biết thở dài. Con cái trong hoàng thất trưởng thành sớm quá, mới đó đã biết tìm cách lấy lòng người khác rồi. Vĩnh Thái ngồi trong lòng Chu Nghi Tu, tay chỉ vào một mâm đầy bánh làm từ bột trong suốt tạo hình con thỏ trên cung trăng, nói, "Mẫu phi, con muốn con thỏ nhỏ đó.” "Mẫu phi, con cũng muốn ăn”. Dư Phong ngồi bên cạnh, không cam lòng yếu thế, mở miệng nói.Chu Nghi Tu bảo nhũ mẫu gắp cho hắn. Vĩnh Thái lấy hai ngón tay chỉ vào má mình, trêu chọc, "Xấu hổ chưa kìa! Hoàng huynh bắt chước Nguyên An!" Tất cả mọi người nghe được câu này của tiểu công chúa liền cười thành tiếng.Huyền Lăng cười, nói, "Nha đầu Vĩnh Thái này nghịch ngợm thật, ngay cả Phong nhi cũng không phải là đối thủ của nó.”Dư phong giận dỗi, chạy đến bên chỗ Thái hậu, làm nũng với lão nhân gia nàng. Thái Hậu vỗ vỗ lưng cho hắn, cười dịu dàng, "Phong nhi là nam tử hán, không nên so đo hẹp hòi với muội muội như thế.”Tiễn Thu đưa ra hai chén sữa bò nóng làm riêng cho Hoàng tử và Công chúa. Chu Nghi Tunhìn nàng ta một cái, nàng ta nhanh chóng gọi nhũ mẫu đến đút cho bọn nhỏ uống. Vĩnh Thái né tránh nhũ mẫu, nói, "Con muốn mẫu phi đút cơ.” Chu Nghi Tu hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói, "Được được, mẫu phi đút cho con uống. Nguyên An của mẫu phi ngoan nhất có phải không?" Tiểu cô nương gật gật đầu. Chu Nghi Tu uống trước một muỗng, sau đó mới thổi nhẹ, chuẩn bị đút cho Vĩnh Thái. Bất thình lình, bụng nàng quặn đau, giống như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Nàng nhăn mặt, chén sữa trong tay rơi xuống đất bể nát. Vĩnh Thái hoảng sợ quá liền la to lên. Chu Nghi Tungã xuống, bất tỉnh nhân sự.Tiếng kêu của Vĩnh Thái khiến Huyền Lăng vội vã rời ghế đi tới chỗ nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt, bên khóe miệng là một dòng máu đỏ tươi đáng sợ, cả thân người nàng nằm gục trên bàn.Khắp đại điện nhất thời im lặng như tờ. Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, phẫn nộ quát, "Mau truyền Thái y!"
“Nương nương, Thính Tuyết của Cam Tuyền cung dạo này rất hay lẻn ra ngoài”, Tiễn Thu nhỏ giọng hồi báo.
Chu Nghi Tu nhíu mày, nói, "Nàng ta lại muốn làm gì?"
"Nàng ta nói là đi mời Thái y, có điều lần nào cũng đi hơn nửa canh giờ mới về.”
Hội Xuân vừa nghe vậy liền cảm thấy hoang mang. Thính Tuyết là kẻ khôn khéo, cho dù có cố gắng tra cũng không rõ được nàng ta đi đâu, làm gì.
"Phái người để ý nàng ta cho kỹ vào. Bản cung thật muốn xem tỷ tỷ lần này sẽ làm ra chuyện tốt gì đây!”
Ánh mắt Chu Nghi Tu tràn ngập sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Dám dùng kế ly gián nàng và Vĩnh Thái, kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất là chết!
Cuối năm là thời điểm yến tiệc hoàng thất, tất cả người trong hoàng gia đều đến tham dự. Từ Quý phi như Chu Nghi Tu cho đến Canh y ở cấp bậc thấp nhất đều chuẩn bị áo quần tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, tơ lụa lộng lẫy tựa như những đám mây cầu vồng, trang sức châu ngọc nhiều đến chói cả mắt. Thịnh thế phù hoa – Khuynh nhân dục túy*. Ca vũ mừng cảnh thái bình, nhạc mừng không ngừng tấu khúc. Trọng Hoa điện tràn ngập trong cảnh phồn hoa rực rỡ.
*Thái bình thịnh thế, hoa lệ rực rỡ, con người muốn say sưa, đắm chìm vào khoảnh khắc ấy.
Chu Nhu Tắc vì bệnh mà vắng mặt, bên ngoài không ngớt lời đồn về việc nàng ta thất sủng. Nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoàng đế không có giai nhân, mấy vương gia hoàng thất không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần này bọn họ không cần phải gặp vị Hoàng hậu chuyên làm ra mấy việc khác người đó nữa.
Chu Nghi Tu để ý thấy bụng của Nhữ Nam Vương phi Hạ thị đã lớn, liền biết nàng ta đang mang thai thế tử tương lai Dư Bạc. Nàng mời rượu nàng ta, cười nói, "Ly rượu này bản cungchúc mừng Vương phi. Nhìn sơ qua đã biết trong bụng Vương phi là một tiểu thế tử ngoan ngoãn.”
Khuôn mặt Hạ thị tràn đầy sự vui mừng. Nàng ta ngượng ngùng, đáp, “Tạ ơn ý tốt của Quý phi nương nương.”
Huyền Lăng đang muốn lung lạc người huynh đệ giỏi võ là Nhữ Nam Vương, đúng lúc thấy Vương phi của hắn ta và Chu Nghi Tu giao hảo liền nói, "Không cần khách khí như vậy. Hôm nay là gia yến, ngay cả trẫm cũng nên gọi Vương phi hai tiếng “Tam tẩu” mới đúng.”
"Hoàng thượng coi trọng thiếp thân rồi.” Hạ thị dịu dàng đáp lễ, dù được Hoàng đế nể trọng cũng không lộ ra một chút kiêu ngạo, quả thực là tiểu thư con nhà khuê các.
Yến hội linh đình, vũ cơ cùng tà váy lụa tung bay, tay áo nhẹ nhàng phiêu lãng trong gió. Thái bình thịnh trị, chính là cảnh tượng này đây.
Cơm no rượu say, từng đĩa bánh ngọt được dâng lên. Điểm tâm được làm hết sức đẹp mắt, món nào món nấy đều rất ngon lành.
Vĩnh Thái từ sau lần ấy, vì sợ Chu Nghi Tu còn giận mình, tiểu cô nương ngày nào cũng liên tục làm nũng. Chu Nghi Tu chỉ còn biết thở dài. Con cái trong hoàng thất trưởng thành sớm quá, mới đó đã biết tìm cách lấy lòng người khác rồi.
Vĩnh Thái ngồi trong lòng Chu Nghi Tu, tay chỉ vào một mâm đầy bánh làm từ bột trong suốt tạo hình con thỏ trên cung trăng, nói, "Mẫu phi, con muốn con thỏ nhỏ đó.”
"Mẫu phi, con cũng muốn ăn”. Dư Phong ngồi bên cạnh, không cam lòng yếu thế, mở miệng nói.
Chu Nghi Tu bảo nhũ mẫu gắp cho hắn. Vĩnh Thái lấy hai ngón tay chỉ vào má mình, trêu chọc, "Xấu hổ chưa kìa! Hoàng huynh bắt chước Nguyên An!"
Tất cả mọi người nghe được câu này của tiểu công chúa liền cười thành tiếng.
Huyền Lăng cười, nói, "Nha đầu Vĩnh Thái này nghịch ngợm thật, ngay cả Phong nhi cũng không phải là đối thủ của nó.”
Dư phong giận dỗi, chạy đến bên chỗ Thái hậu, làm nũng với lão nhân gia nàng. Thái Hậu vỗ vỗ lưng cho hắn, cười dịu dàng, "Phong nhi là nam tử hán, không nên so đo hẹp hòi với muội muội như thế.”
Tiễn Thu đưa ra hai chén sữa bò nóng làm riêng cho Hoàng tử và Công chúa. Chu Nghi Tunhìn nàng ta một cái, nàng ta nhanh chóng gọi nhũ mẫu đến đút cho bọn nhỏ uống.
Vĩnh Thái né tránh nhũ mẫu, nói, "Con muốn mẫu phi đút cơ.”
Chu Nghi Tu hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói, "Được được, mẫu phi đút cho con uống. Nguyên An của mẫu phi ngoan nhất có phải không?"
Tiểu cô nương gật gật đầu.
Chu Nghi Tu uống trước một muỗng, sau đó mới thổi nhẹ, chuẩn bị đút cho Vĩnh Thái. Bất thình lình, bụng nàng quặn đau, giống như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Nàng nhăn mặt, chén sữa trong tay rơi xuống đất bể nát. Vĩnh Thái hoảng sợ quá liền la to lên. Chu Nghi Tungã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tiếng kêu của Vĩnh Thái khiến Huyền Lăng vội vã rời ghế đi tới chỗ nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt, bên khóe miệng là một dòng máu đỏ tươi đáng sợ, cả thân người nàng nằm gục trên bàn.
Khắp đại điện nhất thời im lặng như tờ. Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, phẫn nộ quát, "Mau truyền Thái y!"
Hậu Cung Nghi Tu TruyệnTác giả: Sữa Chua Đông LạnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTiếng pháo mừng tân đế đăng cơ vang lên từng hồi một, khắp Hoàng thành nhất mực náo nhiệt. Phượng Nghi cung thì khác, vẫn giữ mãi vẻ tịch mịch quạnh quẽ. Chu Nghi Tu cố lê chút hơi tàn đến bên cửa sổ. Nắng sớm lung linh chiếu vào song cửa, hiện rõ màng bụi mờ của thời gian với những vết móng tay của vị Hoàng hậu bất hạnh. “Nương nương...” – Tiễn Thu lo lắng khẽ kêu lên, nàng ta là người duy nhất tình nguyện ở lại hầu hạ chủ cũ. “Tiễn Thu, ngươi nói xem, là vị Hoàng tử nào kia đăng cơ?” Cổ họng Chu Nghi Tu khản đặc rồi, giọng nói khàn khàn, nghe tiếng còn tưởng là một bà lão đã hơn trăm tuổi. Tiễn Thu từ nhỏ đã theo hầu nàng, giờ đây nhìn lại trên mái tóc chủ tử có thêm vài sợi bạc, bất giác nghẹn ngào, nửa muốn nói lại như không muốn. “Có thể là Tam hoàng tử, hoặc Tứ hoàng tử ...” Bị giam lỏng nhiều năm, chủ tớ hai người thông qua bọn cung nữ thái giám mà biết được ít nhiều tin tức. “Hừ...” Chu Nghi Tu vừa nghe lời nói từ thị tỳ tâm phúc, liền cười lạnh, “Bất luận kẻ nào, cũng là Chân… “Nương nương, Thính Tuyết của Cam Tuyền cung dạo này rất hay lẻn ra ngoài”, Tiễn Thu nhỏ giọng hồi báo.Chu Nghi Tu nhíu mày, nói, "Nàng ta lại muốn làm gì?" "Nàng ta nói là đi mời Thái y, có điều lần nào cũng đi hơn nửa canh giờ mới về.” Hội Xuân vừa nghe vậy liền cảm thấy hoang mang. Thính Tuyết là kẻ khôn khéo, cho dù có cố gắng tra cũng không rõ được nàng ta đi đâu, làm gì."Phái người để ý nàng ta cho kỹ vào. Bản cung thật muốn xem tỷ tỷ lần này sẽ làm ra chuyện tốt gì đây!” Ánh mắt Chu Nghi Tu tràn ngập sự lạnh lẽo đến đáng sợ. Dám dùng kế ly gián nàng và Vĩnh Thái, kẻ đó chỉ có một kết cục duy nhất là chết!Cuối năm là thời điểm yến tiệc hoàng thất, tất cả người trong hoàng gia đều đến tham dự. Từ Quý phi như Chu Nghi Tu cho đến Canh y ở cấp bậc thấp nhất đều chuẩn bị áo quần tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, tơ lụa lộng lẫy tựa như những đám mây cầu vồng, trang sức châu ngọc nhiều đến chói cả mắt. Thịnh thế phù hoa – Khuynh nhân dục túy*. Ca vũ mừng cảnh thái bình, nhạc mừng không ngừng tấu khúc. Trọng Hoa điện tràn ngập trong cảnh phồn hoa rực rỡ.*Thái bình thịnh thế, hoa lệ rực rỡ, con người muốn say sưa, đắm chìm vào khoảnh khắc ấy.Chu Nhu Tắc vì bệnh mà vắng mặt, bên ngoài không ngớt lời đồn về việc nàng ta thất sủng. Nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoàng đế không có giai nhân, mấy vương gia hoàng thất không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần này bọn họ không cần phải gặp vị Hoàng hậu chuyên làm ra mấy việc khác người đó nữa.Chu Nghi Tu để ý thấy bụng của Nhữ Nam Vương phi Hạ thị đã lớn, liền biết nàng ta đang mang thai thế tử tương lai Dư Bạc. Nàng mời rượu nàng ta, cười nói, "Ly rượu này bản cungchúc mừng Vương phi. Nhìn sơ qua đã biết trong bụng Vương phi là một tiểu thế tử ngoan ngoãn.” Khuôn mặt Hạ thị tràn đầy sự vui mừng. Nàng ta ngượng ngùng, đáp, “Tạ ơn ý tốt của Quý phi nương nương.”Huyền Lăng đang muốn lung lạc người huynh đệ giỏi võ là Nhữ Nam Vương, đúng lúc thấy Vương phi của hắn ta và Chu Nghi Tu giao hảo liền nói, "Không cần khách khí như vậy. Hôm nay là gia yến, ngay cả trẫm cũng nên gọi Vương phi hai tiếng “Tam tẩu” mới đúng.” "Hoàng thượng coi trọng thiếp thân rồi.” Hạ thị dịu dàng đáp lễ, dù được Hoàng đế nể trọng cũng không lộ ra một chút kiêu ngạo, quả thực là tiểu thư con nhà khuê các.Yến hội linh đình, vũ cơ cùng tà váy lụa tung bay, tay áo nhẹ nhàng phiêu lãng trong gió. Thái bình thịnh trị, chính là cảnh tượng này đây.Cơm no rượu say, từng đĩa bánh ngọt được dâng lên. Điểm tâm được làm hết sức đẹp mắt, món nào món nấy đều rất ngon lành.Vĩnh Thái từ sau lần ấy, vì sợ Chu Nghi Tu còn giận mình, tiểu cô nương ngày nào cũng liên tục làm nũng. Chu Nghi Tu chỉ còn biết thở dài. Con cái trong hoàng thất trưởng thành sớm quá, mới đó đã biết tìm cách lấy lòng người khác rồi. Vĩnh Thái ngồi trong lòng Chu Nghi Tu, tay chỉ vào một mâm đầy bánh làm từ bột trong suốt tạo hình con thỏ trên cung trăng, nói, "Mẫu phi, con muốn con thỏ nhỏ đó.” "Mẫu phi, con cũng muốn ăn”. Dư Phong ngồi bên cạnh, không cam lòng yếu thế, mở miệng nói.Chu Nghi Tu bảo nhũ mẫu gắp cho hắn. Vĩnh Thái lấy hai ngón tay chỉ vào má mình, trêu chọc, "Xấu hổ chưa kìa! Hoàng huynh bắt chước Nguyên An!" Tất cả mọi người nghe được câu này của tiểu công chúa liền cười thành tiếng.Huyền Lăng cười, nói, "Nha đầu Vĩnh Thái này nghịch ngợm thật, ngay cả Phong nhi cũng không phải là đối thủ của nó.”Dư phong giận dỗi, chạy đến bên chỗ Thái hậu, làm nũng với lão nhân gia nàng. Thái Hậu vỗ vỗ lưng cho hắn, cười dịu dàng, "Phong nhi là nam tử hán, không nên so đo hẹp hòi với muội muội như thế.”Tiễn Thu đưa ra hai chén sữa bò nóng làm riêng cho Hoàng tử và Công chúa. Chu Nghi Tunhìn nàng ta một cái, nàng ta nhanh chóng gọi nhũ mẫu đến đút cho bọn nhỏ uống. Vĩnh Thái né tránh nhũ mẫu, nói, "Con muốn mẫu phi đút cơ.” Chu Nghi Tu hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói, "Được được, mẫu phi đút cho con uống. Nguyên An của mẫu phi ngoan nhất có phải không?" Tiểu cô nương gật gật đầu. Chu Nghi Tu uống trước một muỗng, sau đó mới thổi nhẹ, chuẩn bị đút cho Vĩnh Thái. Bất thình lình, bụng nàng quặn đau, giống như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Nàng nhăn mặt, chén sữa trong tay rơi xuống đất bể nát. Vĩnh Thái hoảng sợ quá liền la to lên. Chu Nghi Tungã xuống, bất tỉnh nhân sự.Tiếng kêu của Vĩnh Thái khiến Huyền Lăng vội vã rời ghế đi tới chỗ nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt, bên khóe miệng là một dòng máu đỏ tươi đáng sợ, cả thân người nàng nằm gục trên bàn.Khắp đại điện nhất thời im lặng như tờ. Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, phẫn nộ quát, "Mau truyền Thái y!"