Tách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới…
Quyển 11 - Chương 2
Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… Bị cướp đoạt mất “thân phận” mà vẫn có thể nhơn nhơn sống tiếp, có lẽ cũng chỉ có tôi.Trước đây tôi là cô chủ của tiệm Không Dừng, bây giờ là cô chủ của tiệm Mộ Thanh. Trước đây tôi là yêu cây Sa La, đạo hạnh ngàn năm, bản lĩnh cao cường. Bây giờ tôi chỉ là một con người bình thường ở trong một cơ thể bằng xương bằng thịt, tuổi thọ còn lại không đầy một năm, nếu như trong thời gian này tôi không thể “tìm lại chính mình”. Trước đây, tôi luôn được vô số yêu quái vây quanh, nhận những khoản thù lao cả vốc vàng ròng. Còn bây giờ, bên cạnh tôi, ngoài một người thợ làm việc bán thời gian chuyên chế biến kẹo bông, thì chỉ còn đám khách hàng là con người thi thoảng tới tìm tôi xem bói.Đúng vậy, bây giờ tôi sống nhờ vào việc bán kẹo bông và xem bói bài Tarot. Hoàn toàn là vất vả lập nghiệp, tự làm tự ăn. Đồng loại của tôi, cô ả yêu cây tên là Mộ kia, đã dùng một chiêu trò thực sự không được cao siêu cho lắm, lừa gạt cướp mất thực thân và hình người của tôi. Nói một cách đơn giản, bây giờ cô ta là cô chủ của tiệm Không Dừng, là yêu cây Sa La. Cô ta tiếp quản mọi thứ của tôi.Nói ra vẫn thấy bực mình, tôi tiếc hùi hụi những thỏi vàng đã rơi vào túi kẻ khác, thi thoảng còn thấy hơi nhơ nhớ gã béo và gã gầy. Không có hai gã đần độn đó cho tôi sai vặt và nạt nộ, cuộc sống quả là nhạt nhẽo.Tôi từng thử phân tích tâm lý của Mộ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn có thể lấy mạng tôi chỉ bằng một ngón tay, nhưng cô ta lại không làm thế, vẫn nhất quyết dùng một cách khác để “bảo quản” tôi lại. Tôi nghĩ, chắc chắn là cô ta đã đọc quá nhiều những ngôn từ phản động kiểu như “để cho một người chết đi nhẹ nhàng, không bằng khiến kẻ đó sống tiếp trong đau khổ”, rồi áp dụng với cái thân tôi.Tuy nhiên, giữa tôi và cô ta, đúng là có mối thâm thù lớn đến vậy ư?Tôi chỉ dẹp bỏ một vọng tưởng trẻ con của một con yêu cây non nớt thôi mà.
Bị cướp đoạt mất “thân phận” mà vẫn có thể nhơn nhơn sống tiếp, có lẽ cũng chỉ có tôi.
Trước đây tôi là cô chủ của tiệm Không Dừng, bây giờ là cô chủ của tiệm Mộ Thanh. Trước đây tôi là yêu cây Sa La, đạo hạnh ngàn năm, bản lĩnh cao cường. Bây giờ tôi chỉ là một con người bình thường ở trong một cơ thể bằng xương bằng thịt, tuổi thọ còn lại không đầy một năm, nếu như trong thời gian này tôi không thể “tìm lại chính mình”. Trước đây, tôi luôn được vô số yêu quái vây quanh, nhận những khoản thù lao cả vốc vàng ròng. Còn bây giờ, bên cạnh tôi, ngoài một người thợ làm việc bán thời gian chuyên chế biến kẹo bông, thì chỉ còn đám khách hàng là con người thi thoảng tới tìm tôi xem bói.
Đúng vậy, bây giờ tôi sống nhờ vào việc bán kẹo bông và xem bói bài Tarot. Hoàn toàn là vất vả lập nghiệp, tự làm tự ăn. Đồng loại của tôi, cô ả yêu cây tên là Mộ kia, đã dùng một chiêu trò thực sự không được cao siêu cho lắm, lừa gạt cướp mất thực thân và hình người của tôi. Nói một cách đơn giản, bây giờ cô ta là cô chủ của tiệm Không Dừng, là yêu cây Sa La. Cô ta tiếp quản mọi thứ của tôi.
Nói ra vẫn thấy bực mình, tôi tiếc hùi hụi những thỏi vàng đã rơi vào túi kẻ khác, thi thoảng còn thấy hơi nhơ nhớ gã béo và gã gầy. Không có hai gã đần độn đó cho tôi sai vặt và nạt nộ, cuộc sống quả là nhạt nhẽo.
Tôi từng thử phân tích tâm lý của Mộ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn có thể lấy mạng tôi chỉ bằng một ngón tay, nhưng cô ta lại không làm thế, vẫn nhất quyết dùng một cách khác để “bảo quản” tôi lại. Tôi nghĩ, chắc chắn là cô ta đã đọc quá nhiều những ngôn từ phản động kiểu như “để cho một người chết đi nhẹ nhàng, không bằng khiến kẻ đó sống tiếp trong đau khổ”, rồi áp dụng với cái thân tôi.
Tuy nhiên, giữa tôi và cô ta, đúng là có mối thâm thù lớn đến vậy ư?
Tôi chỉ dẹp bỏ một vọng tưởng trẻ con của một con yêu cây non nớt thôi mà.
Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… Bị cướp đoạt mất “thân phận” mà vẫn có thể nhơn nhơn sống tiếp, có lẽ cũng chỉ có tôi.Trước đây tôi là cô chủ của tiệm Không Dừng, bây giờ là cô chủ của tiệm Mộ Thanh. Trước đây tôi là yêu cây Sa La, đạo hạnh ngàn năm, bản lĩnh cao cường. Bây giờ tôi chỉ là một con người bình thường ở trong một cơ thể bằng xương bằng thịt, tuổi thọ còn lại không đầy một năm, nếu như trong thời gian này tôi không thể “tìm lại chính mình”. Trước đây, tôi luôn được vô số yêu quái vây quanh, nhận những khoản thù lao cả vốc vàng ròng. Còn bây giờ, bên cạnh tôi, ngoài một người thợ làm việc bán thời gian chuyên chế biến kẹo bông, thì chỉ còn đám khách hàng là con người thi thoảng tới tìm tôi xem bói.Đúng vậy, bây giờ tôi sống nhờ vào việc bán kẹo bông và xem bói bài Tarot. Hoàn toàn là vất vả lập nghiệp, tự làm tự ăn. Đồng loại của tôi, cô ả yêu cây tên là Mộ kia, đã dùng một chiêu trò thực sự không được cao siêu cho lắm, lừa gạt cướp mất thực thân và hình người của tôi. Nói một cách đơn giản, bây giờ cô ta là cô chủ của tiệm Không Dừng, là yêu cây Sa La. Cô ta tiếp quản mọi thứ của tôi.Nói ra vẫn thấy bực mình, tôi tiếc hùi hụi những thỏi vàng đã rơi vào túi kẻ khác, thi thoảng còn thấy hơi nhơ nhớ gã béo và gã gầy. Không có hai gã đần độn đó cho tôi sai vặt và nạt nộ, cuộc sống quả là nhạt nhẽo.Tôi từng thử phân tích tâm lý của Mộ. Bây giờ, cô ta hoàn toàn có thể lấy mạng tôi chỉ bằng một ngón tay, nhưng cô ta lại không làm thế, vẫn nhất quyết dùng một cách khác để “bảo quản” tôi lại. Tôi nghĩ, chắc chắn là cô ta đã đọc quá nhiều những ngôn từ phản động kiểu như “để cho một người chết đi nhẹ nhàng, không bằng khiến kẻ đó sống tiếp trong đau khổ”, rồi áp dụng với cái thân tôi.Tuy nhiên, giữa tôi và cô ta, đúng là có mối thâm thù lớn đến vậy ư?Tôi chỉ dẹp bỏ một vọng tưởng trẻ con của một con yêu cây non nớt thôi mà.