Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Nhưng thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn nữa. Cũng có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là gì. Chỉ là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không yên. Nhiều năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặp nhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của hắn. Cho nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của ta. Chuyện này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ qua. Bởi vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy lòng. Ngoại trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công chúng. Đáng tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu được. Dẫn đến khi còn bé, có người đã nói với…

Chương 46: Tiểu kịch trường 1

Mọi Người Đều Nói Ta Biến TháiTác giả: Trùng Tiểu BiểnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhLần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Nhưng thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn nữa. Cũng có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là gì. Chỉ là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không yên. Nhiều năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặp nhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của hắn. Cho nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của ta. Chuyện này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ qua. Bởi vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy lòng. Ngoại trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công chúng. Đáng tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu được. Dẫn đến khi còn bé, có người đã nói với… Ta đặt tên cho con là Nghiêm Bảo Bối.Con ta rất thích dính mẹ. Ta hay kể chuyện cho nó nghe, cũng kể những chuyện thời ta còn bé. Vì vậy, nó thường xuyên đem giấu mắt kính của ông xã ta đi, có lẽ là lúc hắn đang tắm, sau đó lẳng lặng chuồn vào phòng tắm lấy trộm đồ ngủ và nội y của hắn.Ta oán giận đuổi nó chạy ra khỏi cửa phòng, sau đó khắc sâu suy nghĩ, con trai Bảo Bối đúng là tri kỷ…Trông hình dáng Nghiêm Tử Tụng híp mắt đi tìm quần áo kìa, thật là quá mê người! !Tiểu kịch trường 2.Con ta rất đẹp trai. Ông nội ta vô cùng thích nó, cứ giữ nó ở lại nông thôn sống một năm. Cho nên, lần đầu tiên Bảo Bối đi nhà trẻ đã là lúc nó gần năm tuổi.Cô giáo thoáng nhìn thấy nó đã thích vô cùng. Ta còn chưa chào tạm biệt Bảo Bối, cô đã vươn tay ra đòi bế vào trong.Đương nhiên Bảo Bối ôm ta không chịu xuống, cái miệng méo xệch như sắp khóc đến nơi.Làm cho ta rất đắc ý. Con trai dính mẹ, ta đặc biệt tự hào.Kết quả, ngày hôm sau Bảo Bối lại nói đòi phải đi nhà trẻ. Lúc ngồi trên xe, ba nó hỏi nó thích nhà trẻ ở điểm nào nhất.Nó nói: Trong lớp, mấy bé gái trắng trẻo xinh xắn nhất, đều có tên là Bảo Bối.Tiểu kịch trường 3.Mỗi khi Nghiêm Tử Tụng có nhu cầu, thông thường sẽ bắt chước tiếng mèo kêu.Sau đó, con ta cũng học được.Nó chuồn êm vào phòng ta, bắt chước ba nó, kêu lên hai tiếng rồi bỏ chạy về phòng ngủ của mình. Bởi vì trong những tình huống như vậy, ta sẽ ru nó ngủ. Sau thành thói quen, nó còn rất tự giác gọi ta đến ru nó ngủ. Nhưng lúc đó ta thật sự không nhận ra được, buổi tối lại chủ động mò qua chỗ Nghiêm Tử Tụng.Một buổi tối, Nghiêm Tử Tụng hỏi ta: Gần đây sao nhu cầu của em lại lớn quá vậy????TOÀN VĂN HOÀN

Ta đặt tên cho con là Nghiêm Bảo Bối.

Con ta rất thích dính mẹ. Ta hay kể chuyện cho nó nghe, cũng kể những
chuyện thời ta còn bé. Vì vậy, nó thường xuyên đem giấu mắt kính của ông xã ta đi, có lẽ là lúc hắn đang tắm, sau đó lẳng lặng chuồn vào phòng
tắm lấy trộm đồ ngủ và nội y của hắn.

Ta oán giận đuổi nó chạy ra khỏi cửa phòng, sau đó khắc sâu suy nghĩ, con trai Bảo Bối đúng là tri kỷ…

Trông hình dáng Nghiêm Tử Tụng híp mắt đi tìm quần áo kìa, thật là quá mê người! !

Tiểu kịch trường 2.

Con ta rất đẹp trai. Ông nội ta vô cùng thích nó, cứ giữ nó ở lại nông
thôn sống một năm. Cho nên, lần đầu tiên Bảo Bối đi nhà trẻ đã là lúc nó gần năm tuổi.

Cô giáo thoáng nhìn thấy nó đã thích vô cùng. Ta còn chưa chào tạm biệt Bảo Bối, cô đã vươn tay ra đòi bế vào trong.

Đương nhiên Bảo Bối ôm ta không chịu xuống, cái miệng méo xệch như sắp khóc đến nơi.

Làm cho ta rất đắc ý. Con trai dính mẹ, ta đặc biệt tự hào.

Kết quả, ngày hôm sau Bảo Bối lại nói đòi phải đi nhà trẻ. Lúc ngồi trên xe, ba nó hỏi nó thích nhà trẻ ở điểm nào nhất.

Nó nói: Trong lớp, mấy bé gái trắng trẻo xinh xắn nhất, đều có tên là Bảo Bối.

Tiểu kịch trường 3.

Mỗi khi Nghiêm Tử Tụng có nhu cầu, thông thường sẽ bắt chước tiếng mèo kêu.

Sau đó, con ta cũng học được.

Nó chuồn êm vào phòng ta, bắt chước ba nó, kêu lên hai tiếng rồi bỏ chạy về phòng ngủ của mình. Bởi vì trong những tình huống như vậy, ta sẽ ru
nó ngủ. Sau thành thói quen, nó còn rất tự giác gọi ta đến ru nó ngủ.
Nhưng lúc đó ta thật sự không nhận ra được, buổi tối lại chủ động mò qua chỗ Nghiêm Tử Tụng.

Một buổi tối, Nghiêm Tử Tụng hỏi ta: Gần đây sao nhu cầu của em lại lớn quá vậy?

???

TOÀN VĂN HOÀN

Mọi Người Đều Nói Ta Biến TháiTác giả: Trùng Tiểu BiểnTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhLần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của hắn. Nhưng thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn nữa. Cũng có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là gì. Chỉ là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không yên. Nhiều năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặp nhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của hắn. Cho nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của ta. Chuyện này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ qua. Bởi vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy lòng. Ngoại trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công chúng. Đáng tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu được. Dẫn đến khi còn bé, có người đã nói với… Ta đặt tên cho con là Nghiêm Bảo Bối.Con ta rất thích dính mẹ. Ta hay kể chuyện cho nó nghe, cũng kể những chuyện thời ta còn bé. Vì vậy, nó thường xuyên đem giấu mắt kính của ông xã ta đi, có lẽ là lúc hắn đang tắm, sau đó lẳng lặng chuồn vào phòng tắm lấy trộm đồ ngủ và nội y của hắn.Ta oán giận đuổi nó chạy ra khỏi cửa phòng, sau đó khắc sâu suy nghĩ, con trai Bảo Bối đúng là tri kỷ…Trông hình dáng Nghiêm Tử Tụng híp mắt đi tìm quần áo kìa, thật là quá mê người! !Tiểu kịch trường 2.Con ta rất đẹp trai. Ông nội ta vô cùng thích nó, cứ giữ nó ở lại nông thôn sống một năm. Cho nên, lần đầu tiên Bảo Bối đi nhà trẻ đã là lúc nó gần năm tuổi.Cô giáo thoáng nhìn thấy nó đã thích vô cùng. Ta còn chưa chào tạm biệt Bảo Bối, cô đã vươn tay ra đòi bế vào trong.Đương nhiên Bảo Bối ôm ta không chịu xuống, cái miệng méo xệch như sắp khóc đến nơi.Làm cho ta rất đắc ý. Con trai dính mẹ, ta đặc biệt tự hào.Kết quả, ngày hôm sau Bảo Bối lại nói đòi phải đi nhà trẻ. Lúc ngồi trên xe, ba nó hỏi nó thích nhà trẻ ở điểm nào nhất.Nó nói: Trong lớp, mấy bé gái trắng trẻo xinh xắn nhất, đều có tên là Bảo Bối.Tiểu kịch trường 3.Mỗi khi Nghiêm Tử Tụng có nhu cầu, thông thường sẽ bắt chước tiếng mèo kêu.Sau đó, con ta cũng học được.Nó chuồn êm vào phòng ta, bắt chước ba nó, kêu lên hai tiếng rồi bỏ chạy về phòng ngủ của mình. Bởi vì trong những tình huống như vậy, ta sẽ ru nó ngủ. Sau thành thói quen, nó còn rất tự giác gọi ta đến ru nó ngủ. Nhưng lúc đó ta thật sự không nhận ra được, buổi tối lại chủ động mò qua chỗ Nghiêm Tử Tụng.Một buổi tối, Nghiêm Tử Tụng hỏi ta: Gần đây sao nhu cầu của em lại lớn quá vậy????TOÀN VĂN HOÀN

Chương 46: Tiểu kịch trường 1