Tác giả:

Tách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới…

Quyển 15 - Chương 9: Kết

Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… – Câu chuyện này dài quá! – Áo đen số ba kể tới khô rát cổ họng, quơ lấy bình nước uống ừng ực.– Lưu Vũ kể chuyện này cho anh à? – Tôi hỏi.– Không biết! – Áo đen số ba lắc đầu – Là một con ong mật kể cho tôi nghe. Năm đó, tôi ngủ gật trong một khóm hoa dại trên núi, có con ong mật đậu trên một bông hoa, không ngờ nó lại biết nói chuyện! Tôi hỏi nó có phải là tới đây lấy mật hoa không, nó bảo không phải, nó chỉ là một con ong thích bay khắp nơi cùng với người bạn đời của mình.– Bạn đời?– Nó nói thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một mình nó thôi! – Áo đen số ba quệt miệng – Nó kể xong câu chuyện, liền bay đi mất. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng nó sẽ đốt tôi ấy chứ!Tôi cười:– Đốt anh thì nó cũng sẽ chết. Đời nào nó lại làm việc ngu ngốc ấy nữa?– Cho nên cô cũng phải học tập nó đi! – Áo đen số ba chợt vỗ lên vai tôi – Tục ngữ có câu, nọc ong vàng chưa độc, độc nhất dạ đàn bà…Gã còn chưa nói dứt lời, đã bị tôi cho một đấm ngã bò càng.– Cho dù tôi có nọc, cũng sẽ chỉ đốt những loại người nói năng bừa bãi như anh! – Tôi giơ nắm đấm lên, hậm hực nói.Ngao Xí rất tử tế đỡ gã dậy, hạ thấp giọng nói:– Cậu vẫn chưa lấy vợ phải không? Chả trách… Không sao đâu, cứ đốt mãi rồi sẽ quen thôi, anh đây đầy mình kinh nghiệm!– Ngao Xí! – Tôi chân mày dựng ngược.– Anh ra ngoài đi vệ sinh! – Hắn lập tức biến ra khỏi lều.Cái gã đáng chết này, lúc nào cũng khiến tôi dở cười dở mếu.Nếu em đốt anh chết thật, biết lấy ai đi cùng em tới chân trời góc biển đây?

– Câu chuyện này dài quá! – Áo đen số ba kể tới khô rát cổ họng, quơ lấy bình nước uống ừng ực.

– Lưu Vũ kể chuyện này cho anh à? – Tôi hỏi.

– Không biết! – Áo đen số ba lắc đầu – Là một con ong mật kể cho tôi nghe. Năm đó, tôi ngủ gật trong một khóm hoa dại trên núi, có con ong mật đậu trên một bông hoa, không ngờ nó lại biết nói chuyện! Tôi hỏi nó có phải là tới đây lấy mật hoa không, nó bảo không phải, nó chỉ là một con ong thích bay khắp nơi cùng với người bạn đời của mình.

– Bạn đời?

– Nó nói thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một mình nó thôi! – Áo đen số ba quệt miệng – Nó kể xong câu chuyện, liền bay đi mất. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng nó sẽ đốt tôi ấy chứ!

Tôi cười:

– Đốt anh thì nó cũng sẽ chết. Đời nào nó lại làm việc ngu ngốc ấy nữa?

– Cho nên cô cũng phải học tập nó đi! – Áo đen số ba chợt vỗ lên vai tôi – Tục ngữ có câu, nọc ong vàng chưa độc, độc nhất dạ đàn bà…

Gã còn chưa nói dứt lời, đã bị tôi cho một đấm ngã bò càng.

– Cho dù tôi có nọc, cũng sẽ chỉ đốt những loại người nói năng bừa bãi như anh! – Tôi giơ nắm đấm lên, hậm hực nói.

Ngao Xí rất tử tế đỡ gã dậy, hạ thấp giọng nói:

– Cậu vẫn chưa lấy vợ phải không? Chả trách… Không sao đâu, cứ đốt mãi rồi sẽ quen thôi, anh đây đầy mình kinh nghiệm!

– Ngao Xí! – Tôi chân mày dựng ngược.

– Anh ra ngoài đi vệ sinh! – Hắn lập tức biến ra khỏi lều.

Cái gã đáng chết này, lúc nào cũng khiến tôi dở cười dở mếu.

Nếu em đốt anh chết thật, biết lấy ai đi cùng em tới chân trời góc biển đây?

Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… – Câu chuyện này dài quá! – Áo đen số ba kể tới khô rát cổ họng, quơ lấy bình nước uống ừng ực.– Lưu Vũ kể chuyện này cho anh à? – Tôi hỏi.– Không biết! – Áo đen số ba lắc đầu – Là một con ong mật kể cho tôi nghe. Năm đó, tôi ngủ gật trong một khóm hoa dại trên núi, có con ong mật đậu trên một bông hoa, không ngờ nó lại biết nói chuyện! Tôi hỏi nó có phải là tới đây lấy mật hoa không, nó bảo không phải, nó chỉ là một con ong thích bay khắp nơi cùng với người bạn đời của mình.– Bạn đời?– Nó nói thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một mình nó thôi! – Áo đen số ba quệt miệng – Nó kể xong câu chuyện, liền bay đi mất. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng nó sẽ đốt tôi ấy chứ!Tôi cười:– Đốt anh thì nó cũng sẽ chết. Đời nào nó lại làm việc ngu ngốc ấy nữa?– Cho nên cô cũng phải học tập nó đi! – Áo đen số ba chợt vỗ lên vai tôi – Tục ngữ có câu, nọc ong vàng chưa độc, độc nhất dạ đàn bà…Gã còn chưa nói dứt lời, đã bị tôi cho một đấm ngã bò càng.– Cho dù tôi có nọc, cũng sẽ chỉ đốt những loại người nói năng bừa bãi như anh! – Tôi giơ nắm đấm lên, hậm hực nói.Ngao Xí rất tử tế đỡ gã dậy, hạ thấp giọng nói:– Cậu vẫn chưa lấy vợ phải không? Chả trách… Không sao đâu, cứ đốt mãi rồi sẽ quen thôi, anh đây đầy mình kinh nghiệm!– Ngao Xí! – Tôi chân mày dựng ngược.– Anh ra ngoài đi vệ sinh! – Hắn lập tức biến ra khỏi lều.Cái gã đáng chết này, lúc nào cũng khiến tôi dở cười dở mếu.Nếu em đốt anh chết thật, biết lấy ai đi cùng em tới chân trời góc biển đây?

Quyển 15 - Chương 9: Kết