Thường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.…
Chương 28
Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Thường Nhạc từ khi phát hiện ra mèo tinh nhà mình mặc quần áo đẹp trai bức người liền mang chút tư tâm không thành thật.Dạo này anh lùng sục trên mạng, thứ gì có thể đều sẽ mua ——Âu phục, quân trang, áo triều Thanh, đồng phục cảnh sát, đồ lao động… Ừm, hình như hơi nhiều thật.Thường Nhạc cao hứng bừng bừng kéo con mèo mun nhà anh lại, bắt nó biến thành người, hết lời năn nỉ nó thay y phục cho anh xem. Người này cũng gần điên rồi.Cái đuôi linh hoạt của hắc miêu cuốn quanh đùi Thường Nhạc, chóp đuôi quệt quệt như tính toán gì đó. Nó l**m l**m khóe miệng, khí chất cao lãnh nói: “Muốn được hôn.”Thường Nhạc liếc nhìn quần áo, rất bất đắc dĩ chụt một cái trên mặt Sữa Bò.Hắc miêu nhân cơ hội l**m l**m môi anh.Thường Nhạc chống nạnh: “Vậy bây giờ thay quần áo được chưa?”Hắc miêu liền đến gần l**m l**m, sau đó ôn nhu mỉm cười lấy lòng Thường Nhạc, đôi mắt trong veo ướt át như hồ thu.“Trước tiên mặc cái nào?”Thường Nhạc mừng như bắt được vàng, vội vã bắt đại người mẫu mặc thử quân trang, còn nhét vào tay nó một cây súng giả.Sau khi cho nó mặc xong, Thường Nhạc lui về phía sau vài bước nhìn nhìn, phản ứng đầu tiên là định quỳ rạp xuống dưới khố quần quân trang của nó, hô to “cầu bắn”.Khụ, không phải ý đó.Sau đó Thường Nhạc bắt Sữa Bò đem âu phục tinh anh, cấm dục bác sĩ, nghiêm túc bảo an, thô lỗ công nhân hết thảy thử qua một lần.Trong máy ảnh của anh lại nhiều thêm vài trăm pose hình.
Thường Nhạc từ khi phát hiện ra mèo tinh nhà mình mặc quần áo đẹp trai bức người liền mang chút tư tâm không thành thật.
Dạo này anh lùng sục trên mạng, thứ gì có thể đều sẽ mua ——
Âu phục, quân trang, áo triều Thanh, đồng phục cảnh sát, đồ lao động… Ừm, hình như hơi nhiều thật.
Thường Nhạc cao hứng bừng bừng kéo con mèo mun nhà anh lại, bắt nó biến thành người, hết lời năn nỉ nó thay y phục cho anh xem. Người này cũng gần điên rồi.
Cái đuôi linh hoạt của hắc miêu cuốn quanh đùi Thường Nhạc, chóp đuôi quệt quệt như tính toán gì đó. Nó l**m l**m khóe miệng, khí chất cao lãnh nói: “Muốn được hôn.”
Thường Nhạc liếc nhìn quần áo, rất bất đắc dĩ chụt một cái trên mặt Sữa Bò.
Hắc miêu nhân cơ hội l**m l**m môi anh.
Thường Nhạc chống nạnh: “Vậy bây giờ thay quần áo được chưa?”
Hắc miêu liền đến gần l**m l**m, sau đó ôn nhu mỉm cười lấy lòng Thường Nhạc, đôi mắt trong veo ướt át như hồ thu.
“Trước tiên mặc cái nào?”
Thường Nhạc mừng như bắt được vàng, vội vã bắt đại người mẫu mặc thử quân trang, còn nhét vào tay nó một cây súng giả.
Sau khi cho nó mặc xong, Thường Nhạc lui về phía sau vài bước nhìn nhìn, phản ứng đầu tiên là định quỳ rạp xuống dưới khố quần quân trang của nó, hô to “cầu bắn”.
Khụ, không phải ý đó.
Sau đó Thường Nhạc bắt Sữa Bò đem âu phục tinh anh, cấm dục bác sĩ, nghiêm túc bảo an, thô lỗ công nhân hết thảy thử qua một lần.
Trong máy ảnh của anh lại nhiều thêm vài trăm pose hình.
Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Thường Nhạc từ khi phát hiện ra mèo tinh nhà mình mặc quần áo đẹp trai bức người liền mang chút tư tâm không thành thật.Dạo này anh lùng sục trên mạng, thứ gì có thể đều sẽ mua ——Âu phục, quân trang, áo triều Thanh, đồng phục cảnh sát, đồ lao động… Ừm, hình như hơi nhiều thật.Thường Nhạc cao hứng bừng bừng kéo con mèo mun nhà anh lại, bắt nó biến thành người, hết lời năn nỉ nó thay y phục cho anh xem. Người này cũng gần điên rồi.Cái đuôi linh hoạt của hắc miêu cuốn quanh đùi Thường Nhạc, chóp đuôi quệt quệt như tính toán gì đó. Nó l**m l**m khóe miệng, khí chất cao lãnh nói: “Muốn được hôn.”Thường Nhạc liếc nhìn quần áo, rất bất đắc dĩ chụt một cái trên mặt Sữa Bò.Hắc miêu nhân cơ hội l**m l**m môi anh.Thường Nhạc chống nạnh: “Vậy bây giờ thay quần áo được chưa?”Hắc miêu liền đến gần l**m l**m, sau đó ôn nhu mỉm cười lấy lòng Thường Nhạc, đôi mắt trong veo ướt át như hồ thu.“Trước tiên mặc cái nào?”Thường Nhạc mừng như bắt được vàng, vội vã bắt đại người mẫu mặc thử quân trang, còn nhét vào tay nó một cây súng giả.Sau khi cho nó mặc xong, Thường Nhạc lui về phía sau vài bước nhìn nhìn, phản ứng đầu tiên là định quỳ rạp xuống dưới khố quần quân trang của nó, hô to “cầu bắn”.Khụ, không phải ý đó.Sau đó Thường Nhạc bắt Sữa Bò đem âu phục tinh anh, cấm dục bác sĩ, nghiêm túc bảo an, thô lỗ công nhân hết thảy thử qua một lần.Trong máy ảnh của anh lại nhiều thêm vài trăm pose hình.