_ Đã lâu rồi! Ta và con không cùng tản bộ thế này nhỉ? - Giọng nói khàn khàn, chậm rãi của ông lão không ngoài 60 đang nheo mắt, chậm rãi đi về phía trước cùng 1 đoàn người theo sau. Ông ta chính là Viên Phúc Hạo cụ tổng giảm đốc của tập đoàn Viên Thanh và cũng là cụ Lãnh chúa của bang phái " Ấn Bang " 1 bang phái hùng mạnh và lãnh khóc nhất trong giới ngầm Thượng hãi lẫn trong và ngoài nước. _ Vâng! Thưa cha - Giọng nói trầm ấm xe lẫn khí lạnh đang đi theo bên phải ông đó là Viên Phúc Khang, con trai duy nhất của Viên Phúc Hạo và cũng là tổng giám đốc đương thời của tập đoàn Viên Thanh và là lãnh chúa hiện của bang phái " Ấn Bang " _ Đi dạo thế này! Ta nhớ đến mẹ con và con cách đây 15 năm về trước - Giọng nói khàn khàn, đầy uy quyền nhưng có chút mềm dịu, hồi tưởng nhắc về chuyện ngày ấy. _ Chuyện qua rồi! Không nên nhắc đến - Vừa dứt lời ông, giọng nói trầm ấm lạnh lẽo kia càng trở nên sắc bén hơn khi đối đáp, cho thấy được sau câu nói rất nhiều sự uẩn khúc. _ Ta biết! Ta có lỗi…

Chương 65: Khang! Đủ rồi

Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!Tác giả: Mộc Dung (Táo Xanh)_ Đã lâu rồi! Ta và con không cùng tản bộ thế này nhỉ? - Giọng nói khàn khàn, chậm rãi của ông lão không ngoài 60 đang nheo mắt, chậm rãi đi về phía trước cùng 1 đoàn người theo sau. Ông ta chính là Viên Phúc Hạo cụ tổng giảm đốc của tập đoàn Viên Thanh và cũng là cụ Lãnh chúa của bang phái " Ấn Bang " 1 bang phái hùng mạnh và lãnh khóc nhất trong giới ngầm Thượng hãi lẫn trong và ngoài nước. _ Vâng! Thưa cha - Giọng nói trầm ấm xe lẫn khí lạnh đang đi theo bên phải ông đó là Viên Phúc Khang, con trai duy nhất của Viên Phúc Hạo và cũng là tổng giám đốc đương thời của tập đoàn Viên Thanh và là lãnh chúa hiện của bang phái " Ấn Bang " _ Đi dạo thế này! Ta nhớ đến mẹ con và con cách đây 15 năm về trước - Giọng nói khàn khàn, đầy uy quyền nhưng có chút mềm dịu, hồi tưởng nhắc về chuyện ngày ấy. _ Chuyện qua rồi! Không nên nhắc đến - Vừa dứt lời ông, giọng nói trầm ấm lạnh lẽo kia càng trở nên sắc bén hơn khi đối đáp, cho thấy được sau câu nói rất nhiều sự uẩn khúc. _ Ta biết! Ta có lỗi… _ Thưa ba! Chúng con muốn tháng sau sẽ làm đám cưới - tiếng Phúc Khang vang lên trong căn biệt thư nhà họ Viên._ Há há há! Cuối cùng cũng có đại hỷ. Há há há, nhà họ Viên ta cuối cùng cũng có dâu, chà ta còn sẽ có cháu bế nữa chứ há há há há - tiếng cuồi vang vang của Viên lão gia._ Thưa ba, chúng ta chỉ mới cưới thôi, còn chuyện sinh con sẽ tính sau! - Hồng Nhi đỏ mặt vì câu nói của ông._ Được được, tùy tụi con, tùy tụi con, nhưng phải sớm sớm để ta còn bế bồng. Hồng Nhi, mặc kệ con sinh con trai hay con gái ta đều thích, chỉ cần mẹ tròn con vuông là được - ông vỗ vỗ đầu Hồng Nhi, rât cưng chìu cô._ Vậy ngày mai con sẽ dẫn Hồng Nhi về nhà cô ấy, chính thức xin phép ba mẹ cô ấy - Phúc Khang phụ thêm ý nghĩ của mình._ Đúng đúng! Phải làm, à con đón luôn ông bà xuôi qua đây luôn đi để tiện bề tổ chức hôn lễ - Viên lão gia gật đầu tán thành._ Dạ con biết - anh cũng nghiêm nghị cuối đầu.Họ vui vẻ ăn tối với nhau, tiếng cười rộn rã, tin nhà họ Viên sắp có hỷ, có đám người phụ việc rất vui mừng, vì căn bản họ cũng yêu thích Hàn Hồng Nhi, việc thiếu phu nhân của nhà là cô thì họ không hề ý kiến gì ngược lại còn rất mãng nguyện là khác.Bữa tối xong, anh và cô lên phòng, hôm nay không hiểu sao tâm tình của anh rất tốt, nên cứ ở phía sau chọc ghẹo Hồng Nhi._ Viên tổng tài, Viên bang chủ! Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, xem anh con mặt mũi hay không - cô nhíu mày dằn giọng với anh._ Em dám để chồng mắt mặt - anh lại càng trêu đù cô hơn.Anh cứ ngồi phía sau lưng, quậy quậy, phá phâ cái lưng của cô rồi lại choàng tay lên trước, phá nơi đẩy đà của cô, hành động của anh đang khiêu khích cô, nhưng lại rất mè nheo, thật sự rất mất hình tượng đó._ Khang! Đủ rồi. - cô chịu không nổi nữa liền quát lên._ Há há há há há - anh cười phá lên, mục đích chọc điên cô cũng đã đạt được. vì cô lo làm việc nên không để ý đến anh, nên anh mới chọc cô để cô liền để ý đến anh._ Anh còn dám cười, hôm nay Hàn Hồng Nhi em phải cho anh 1 trận - cô đứng dậy săn tay áo lên, không quên cài 5 cái nút áo hồi nãy bị anh tháo ra.Nói xong, cô nhanh chân dí anh. Anh chạy chạy những lại kiểu chạy thục lùi, 2 tay đưa lên trước đỡ lấy những cái đánh yêu của cô, miệng cứ cười không ngớ.Cô cứ dí rồi đánh anh thế đó. Đanh không chút đau, còn anh thì vừa thục lùi vừa cười không ngừng nghĩ. Đên khi tới chân giường, anh không thục lùi nữa mà lại nhào đến ôm cô khiến cả 2 cùng ngã xuống giường. Anh ôm cô rất chặc, lòng ngực cứng rắn vững chải này luôn bảo vệ cô.Anh hôn lên tóc cô, hôn xuống trán cô, rồi hôn xuống mũi cô, và dừng lại ở bờ môi đầy kh*** g** của cô, anh hay không thể buông tha cô rồi. Nụ hôn hôm nay sao ngọt thế, ngọt hơn cả những nụ hôn trước đó. Nó như đĩa trái cây hảo hạng, thơm ngon, mát rượi khiến anh không thể nào buông. Nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đòi hỏi của anh đã lang đi khắp cơ thể của Hồng Nhi. Cô không chút kháng cự, chỉ mềm nhẹ lướt theo, thật rất si mê lòng người.Cơn say của anh đã đến đỉnh điểm, anh không thể kềm chế được nữa, cả tháng nay anh chỉ có thể nhìn không thể ăn, nay anh được cô hồi đáp, ngại gì mà không tự thưởng cho mình sau những tháng ngày phải kềm chế như vậy.Anh không còn nhận thức được nữa, cứ hành động theo thói quen, mọi việc cứ để theo sự tự nguyện của cả 2 cùng tiến đến, Đẹp nay thật đẹp, đẹp cả đôi người trên chiếc giường lớn kia, đẹp cả khung trời trăng sáng, có lẽ, bão gió đã qua, sau đêm nay họ sẽ bắt đầu một câu chuyện mới. Cậu chuyện mang tên " Trọn cuộc đời ".

_ Thưa ba! Chúng con muốn tháng sau sẽ làm đám cưới - tiếng Phúc Khang vang lên trong căn biệt thư nhà họ Viên.

_ Há há há! Cuối cùng cũng có đại hỷ. Há há há, nhà họ Viên ta cuối cùng cũng có dâu, chà ta còn sẽ có cháu bế nữa chứ há há há há - tiếng cuồi vang vang của Viên lão gia.

_ Thưa ba, chúng ta chỉ mới cưới thôi, còn chuyện sinh con sẽ tính sau! - Hồng Nhi đỏ mặt vì câu nói của ông.

_ Được được, tùy tụi con, tùy tụi con, nhưng phải sớm sớm để ta còn bế bồng. Hồng Nhi, mặc kệ con sinh con trai hay con gái ta đều thích, chỉ cần mẹ tròn con vuông là được - ông vỗ vỗ đầu Hồng Nhi, rât cưng chìu cô.

_ Vậy ngày mai con sẽ dẫn Hồng Nhi về nhà cô ấy, chính thức xin phép ba mẹ cô ấy - Phúc Khang phụ thêm ý nghĩ của mình.

_ Đúng đúng! Phải làm, à con đón luôn ông bà xuôi qua đây luôn đi để tiện bề tổ chức hôn lễ - Viên lão gia gật đầu tán thành.

_ Dạ con biết - anh cũng nghiêm nghị cuối đầu.

Họ vui vẻ ăn tối với nhau, tiếng cười rộn rã, tin nhà họ Viên sắp có hỷ, có đám người phụ việc rất vui mừng, vì căn bản họ cũng yêu thích Hàn Hồng Nhi, việc thiếu phu nhân của nhà là cô thì họ không hề ý kiến gì ngược lại còn rất mãng nguyện là khác.

Bữa tối xong, anh và cô lên phòng, hôm nay không hiểu sao tâm tình của anh rất tốt, nên cứ ở phía sau chọc ghẹo Hồng Nhi.

_ Viên tổng tài, Viên bang chủ! Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, xem anh con mặt mũi hay không - cô nhíu mày dằn giọng với anh.

_ Em dám để chồng mắt mặt - anh lại càng trêu đù cô hơn.

Anh cứ ngồi phía sau lưng, quậy quậy, phá phâ cái lưng của cô rồi lại choàng tay lên trước, phá nơi đẩy đà của cô, hành động của anh đang khiêu khích cô, nhưng lại rất mè nheo, thật sự rất mất hình tượng đó.

_ Khang! Đủ rồi. - cô chịu không nổi nữa liền quát lên.

_ Há há há há há - anh cười phá lên, mục đích chọc điên cô cũng đã đạt được. vì cô lo làm việc nên không để ý đến anh, nên anh mới chọc cô để cô liền để ý đến anh.

_ Anh còn dám cười, hôm nay Hàn Hồng Nhi em phải cho anh 1 trận - cô đứng dậy săn tay áo lên, không quên cài 5 cái nút áo hồi nãy bị anh tháo ra.

Nói xong, cô nhanh chân dí anh. Anh chạy chạy những lại kiểu chạy thục lùi, 2 tay đưa lên trước đỡ lấy những cái đánh yêu của cô, miệng cứ cười không ngớ.

Cô cứ dí rồi đánh anh thế đó. Đanh không chút đau, còn anh thì vừa thục lùi vừa cười không ngừng nghĩ. Đên khi tới chân giường, anh không thục lùi nữa mà lại nhào đến ôm cô khiến cả 2 cùng ngã xuống giường. Anh ôm cô rất chặc, lòng ngực cứng rắn vững chải này luôn bảo vệ cô.

Anh hôn lên tóc cô, hôn xuống trán cô, rồi hôn xuống mũi cô, và dừng lại ở bờ môi đầy kh*** g** của cô, anh hay không thể buông tha cô rồi. Nụ hôn hôm nay sao ngọt thế, ngọt hơn cả những nụ hôn trước đó. Nó như đĩa trái cây hảo hạng, thơm ngon, mát rượi khiến anh không thể nào buông. Nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đòi hỏi của anh đã lang đi khắp cơ thể của Hồng Nhi. Cô không chút kháng cự, chỉ mềm nhẹ lướt theo, thật rất si mê lòng người.

Cơn say của anh đã đến đỉnh điểm, anh không thể kềm chế được nữa, cả tháng nay anh chỉ có thể nhìn không thể ăn, nay anh được cô hồi đáp, ngại gì mà không tự thưởng cho mình sau những tháng ngày phải kềm chế như vậy.

Anh không còn nhận thức được nữa, cứ hành động theo thói quen, mọi việc cứ để theo sự tự nguyện của cả 2 cùng tiến đến, Đẹp nay thật đẹp, đẹp cả đôi người trên chiếc giường lớn kia, đẹp cả khung trời trăng sáng, có lẽ, bão gió đã qua, sau đêm nay họ sẽ bắt đầu một câu chuyện mới. Cậu chuyện mang tên " Trọn cuộc đời ".

Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!Tác giả: Mộc Dung (Táo Xanh)_ Đã lâu rồi! Ta và con không cùng tản bộ thế này nhỉ? - Giọng nói khàn khàn, chậm rãi của ông lão không ngoài 60 đang nheo mắt, chậm rãi đi về phía trước cùng 1 đoàn người theo sau. Ông ta chính là Viên Phúc Hạo cụ tổng giảm đốc của tập đoàn Viên Thanh và cũng là cụ Lãnh chúa của bang phái " Ấn Bang " 1 bang phái hùng mạnh và lãnh khóc nhất trong giới ngầm Thượng hãi lẫn trong và ngoài nước. _ Vâng! Thưa cha - Giọng nói trầm ấm xe lẫn khí lạnh đang đi theo bên phải ông đó là Viên Phúc Khang, con trai duy nhất của Viên Phúc Hạo và cũng là tổng giám đốc đương thời của tập đoàn Viên Thanh và là lãnh chúa hiện của bang phái " Ấn Bang " _ Đi dạo thế này! Ta nhớ đến mẹ con và con cách đây 15 năm về trước - Giọng nói khàn khàn, đầy uy quyền nhưng có chút mềm dịu, hồi tưởng nhắc về chuyện ngày ấy. _ Chuyện qua rồi! Không nên nhắc đến - Vừa dứt lời ông, giọng nói trầm ấm lạnh lẽo kia càng trở nên sắc bén hơn khi đối đáp, cho thấy được sau câu nói rất nhiều sự uẩn khúc. _ Ta biết! Ta có lỗi… _ Thưa ba! Chúng con muốn tháng sau sẽ làm đám cưới - tiếng Phúc Khang vang lên trong căn biệt thư nhà họ Viên._ Há há há! Cuối cùng cũng có đại hỷ. Há há há, nhà họ Viên ta cuối cùng cũng có dâu, chà ta còn sẽ có cháu bế nữa chứ há há há há - tiếng cuồi vang vang của Viên lão gia._ Thưa ba, chúng ta chỉ mới cưới thôi, còn chuyện sinh con sẽ tính sau! - Hồng Nhi đỏ mặt vì câu nói của ông._ Được được, tùy tụi con, tùy tụi con, nhưng phải sớm sớm để ta còn bế bồng. Hồng Nhi, mặc kệ con sinh con trai hay con gái ta đều thích, chỉ cần mẹ tròn con vuông là được - ông vỗ vỗ đầu Hồng Nhi, rât cưng chìu cô._ Vậy ngày mai con sẽ dẫn Hồng Nhi về nhà cô ấy, chính thức xin phép ba mẹ cô ấy - Phúc Khang phụ thêm ý nghĩ của mình._ Đúng đúng! Phải làm, à con đón luôn ông bà xuôi qua đây luôn đi để tiện bề tổ chức hôn lễ - Viên lão gia gật đầu tán thành._ Dạ con biết - anh cũng nghiêm nghị cuối đầu.Họ vui vẻ ăn tối với nhau, tiếng cười rộn rã, tin nhà họ Viên sắp có hỷ, có đám người phụ việc rất vui mừng, vì căn bản họ cũng yêu thích Hàn Hồng Nhi, việc thiếu phu nhân của nhà là cô thì họ không hề ý kiến gì ngược lại còn rất mãng nguyện là khác.Bữa tối xong, anh và cô lên phòng, hôm nay không hiểu sao tâm tình của anh rất tốt, nên cứ ở phía sau chọc ghẹo Hồng Nhi._ Viên tổng tài, Viên bang chủ! Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, xem anh con mặt mũi hay không - cô nhíu mày dằn giọng với anh._ Em dám để chồng mắt mặt - anh lại càng trêu đù cô hơn.Anh cứ ngồi phía sau lưng, quậy quậy, phá phâ cái lưng của cô rồi lại choàng tay lên trước, phá nơi đẩy đà của cô, hành động của anh đang khiêu khích cô, nhưng lại rất mè nheo, thật sự rất mất hình tượng đó._ Khang! Đủ rồi. - cô chịu không nổi nữa liền quát lên._ Há há há há há - anh cười phá lên, mục đích chọc điên cô cũng đã đạt được. vì cô lo làm việc nên không để ý đến anh, nên anh mới chọc cô để cô liền để ý đến anh._ Anh còn dám cười, hôm nay Hàn Hồng Nhi em phải cho anh 1 trận - cô đứng dậy săn tay áo lên, không quên cài 5 cái nút áo hồi nãy bị anh tháo ra.Nói xong, cô nhanh chân dí anh. Anh chạy chạy những lại kiểu chạy thục lùi, 2 tay đưa lên trước đỡ lấy những cái đánh yêu của cô, miệng cứ cười không ngớ.Cô cứ dí rồi đánh anh thế đó. Đanh không chút đau, còn anh thì vừa thục lùi vừa cười không ngừng nghĩ. Đên khi tới chân giường, anh không thục lùi nữa mà lại nhào đến ôm cô khiến cả 2 cùng ngã xuống giường. Anh ôm cô rất chặc, lòng ngực cứng rắn vững chải này luôn bảo vệ cô.Anh hôn lên tóc cô, hôn xuống trán cô, rồi hôn xuống mũi cô, và dừng lại ở bờ môi đầy kh*** g** của cô, anh hay không thể buông tha cô rồi. Nụ hôn hôm nay sao ngọt thế, ngọt hơn cả những nụ hôn trước đó. Nó như đĩa trái cây hảo hạng, thơm ngon, mát rượi khiến anh không thể nào buông. Nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đòi hỏi của anh đã lang đi khắp cơ thể của Hồng Nhi. Cô không chút kháng cự, chỉ mềm nhẹ lướt theo, thật rất si mê lòng người.Cơn say của anh đã đến đỉnh điểm, anh không thể kềm chế được nữa, cả tháng nay anh chỉ có thể nhìn không thể ăn, nay anh được cô hồi đáp, ngại gì mà không tự thưởng cho mình sau những tháng ngày phải kềm chế như vậy.Anh không còn nhận thức được nữa, cứ hành động theo thói quen, mọi việc cứ để theo sự tự nguyện của cả 2 cùng tiến đến, Đẹp nay thật đẹp, đẹp cả đôi người trên chiếc giường lớn kia, đẹp cả khung trời trăng sáng, có lẽ, bão gió đã qua, sau đêm nay họ sẽ bắt đầu một câu chuyện mới. Cậu chuyện mang tên " Trọn cuộc đời ".

Chương 65: Khang! Đủ rồi