Hậu cung bạt ngàn mỹ nữ, quý phi như nàng sống trong xung sướng, được hoàng thượng hết lòng bảo hộ, sóng yên biển lặng nhưng lại là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp tới. Trong lần đi đánh giặt nơi biên ải, phụ thân không may tử trận, ca ca mất tích. Mất đi chỗ dựa, hắn liền trở mặt, nói hết yêu liền hết yêu. Nàng thất sủng, bị đám phi tầng liên tiếp công kích, đám nàng ta vu hãm nàng, hắn tin bọn họ không tin nàng, tước bỏ phong hào quý phi, đem nàng bỏ vào lãnh cung. Nàng thành ra như vậy, Hinh phi còn không buôn tha nàng, mua chuộc bọn thái giám dùng độc hủy dung nàng. Đêm đó, nàng ôm mặt mà khóc lại nghĩ đến hắn. Sáng sớm liền lén lúc rời khỏi lãnh cung chạy đến ngự hoa viên, nhìn thấy hắn cùng các phi tầng khác đi dạo. Nàng mạo muội bước ra, liền bị bọn thị vệ chặn lại. Hắn nhíu mày nhìn nàng, hiện ra chán ghét vô cùng, Án phi thì ra sức bêu xấu. “Ai u, chẳng phải là Thanh muội đấy sao, sao mặt muội lại thành ra như vậy.” Thấy nàng tiến tới Án phi liền lùi về sau mấy bước, bộ dáng…
Chương 5: Tiểu Diên nhi
Búp Bê Vô Hồn Hóa Độc Xà Thiện TâmTác giả: Từ Hoán VũTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHậu cung bạt ngàn mỹ nữ, quý phi như nàng sống trong xung sướng, được hoàng thượng hết lòng bảo hộ, sóng yên biển lặng nhưng lại là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp tới. Trong lần đi đánh giặt nơi biên ải, phụ thân không may tử trận, ca ca mất tích. Mất đi chỗ dựa, hắn liền trở mặt, nói hết yêu liền hết yêu. Nàng thất sủng, bị đám phi tầng liên tiếp công kích, đám nàng ta vu hãm nàng, hắn tin bọn họ không tin nàng, tước bỏ phong hào quý phi, đem nàng bỏ vào lãnh cung. Nàng thành ra như vậy, Hinh phi còn không buôn tha nàng, mua chuộc bọn thái giám dùng độc hủy dung nàng. Đêm đó, nàng ôm mặt mà khóc lại nghĩ đến hắn. Sáng sớm liền lén lúc rời khỏi lãnh cung chạy đến ngự hoa viên, nhìn thấy hắn cùng các phi tầng khác đi dạo. Nàng mạo muội bước ra, liền bị bọn thị vệ chặn lại. Hắn nhíu mày nhìn nàng, hiện ra chán ghét vô cùng, Án phi thì ra sức bêu xấu. “Ai u, chẳng phải là Thanh muội đấy sao, sao mặt muội lại thành ra như vậy.” Thấy nàng tiến tới Án phi liền lùi về sau mấy bước, bộ dáng… Tiểu cô nương này trông thật dễ thương, rất giống với nàng của trước kia, đơn thuần như vậy. Nhưng là nàng ta cả đời này chỉ có thể bị khinh thường, đày đọa, như thế rất khổ, chi bằng …Nàng mỉm cười tà tà nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.Nó cảm thấy lạnh gáy, giống như có ai đó muốn giết mình, nó cuối gằm mặt xuống, nước mắt ứa ra.“Dưỡng phụ, ta muốn tiểu nha hoàn này!” Chi bằng ngươi cùng theo ta tiến bộ đi.“Ha ha ha…” Hay lắm, rất thông minh, gọi dưỡng phụ không những gạt bỏ liên can đến nhà họ Diệp trong quá khứ, còn rất thích hợp với bối cảnh, tránh bị nghi ngờ.Diệp Minh Sơn xoay người đặt ly trà đã uống hết xuống bàn, cất tiếng nói:“Tiểu Diên, từ giờ trở đi ngươi ở bên cạnh hầu hạ nàng, rõ chưa.”“Dạ, thưa lão gia, Tiểu Diên đã rõ.” Tiểu nha đầu người đã run nay còn run hơn, ngốc lăn tại chỗ.“Còn không mau thay trà” Diệp Minh Sơn cau mày, giận dữ quát.“Dạ.”Tiểu Diên nhi giật nảy mình, trong lòng thầm sợ hãi, muốn mau chóng rời khỏi đây. Nó chạy nhanh đến bên bàn, bưng mâm trà lên chuẩn bị rời đi.“Chậm đã Tiểu Diên …”Đã chạy ra cửa, Tiểu Diên nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn, tròng mắt trứng ốp la.Du Mộng Điệp bật cười, tiểu cô nương này còn nhát gan hơn nàng lúc trước, nàng nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng ta.“Chốc nữa trở lại, không có lệnh của ta ngươi không được vào đây, biết chưa?”“Dạ, thưa tiểu thư, Tiểu Diên đã rõ” Nó xoay người, thở phào nhẹ nhõm, may quá, không có việc gì, không có việc gì.Tiểu Diên bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng “Chốc nữa không có lệnh của tiểu thư không được tự ý vào trong...”“Ta tên Diệp Minh Sơn, là em trai song sinh của phụ thân con, Diệp Minh Thiên. Năm ta và phụ thân con lên tám, nội tổ phụ của con có mời đến một đạo gia đoán mệnh cho hai đứa con trai lão. Con có biết hắn nói gì …”Du Mộng Điệp chăm chú nghe Diệp Minh Sơn nói, nàng lắc đầu
Tiểu cô nương này trông thật dễ thương, rất giống với nàng của trước kia, đơn thuần như vậy. Nhưng là nàng ta cả đời này chỉ có thể bị khinh thường, đày đọa, như thế rất khổ, chi bằng …
Nàng mỉm cười tà tà nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.
Nó cảm thấy lạnh gáy, giống như có ai đó muốn giết mình, nó cuối gằm mặt xuống, nước mắt ứa ra.
“Dưỡng phụ, ta muốn tiểu nha hoàn này!” Chi bằng ngươi cùng theo ta tiến bộ đi.
“Ha ha ha…” Hay lắm, rất thông minh, gọi dưỡng phụ không những gạt bỏ liên can đến nhà họ Diệp trong quá khứ, còn rất thích hợp với bối cảnh, tránh bị nghi ngờ.
Diệp Minh Sơn xoay người đặt ly trà đã uống hết xuống bàn, cất tiếng nói:
“Tiểu Diên, từ giờ trở đi ngươi ở bên cạnh hầu hạ nàng, rõ chưa.”
“Dạ, thưa lão gia, Tiểu Diên đã rõ.” Tiểu nha đầu người đã run nay còn run hơn, ngốc lăn tại chỗ.
“Còn không mau thay trà” Diệp Minh Sơn cau mày, giận dữ quát.
“Dạ.”
Tiểu Diên nhi giật nảy mình, trong lòng thầm sợ hãi, muốn mau chóng rời khỏi đây. Nó chạy nhanh đến bên bàn, bưng mâm trà lên chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã Tiểu Diên …”
Đã chạy ra cửa, Tiểu Diên nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn, tròng mắt trứng ốp la.
Du Mộng Điệp bật cười, tiểu cô nương này còn nhát gan hơn nàng lúc trước, nàng nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng ta.
“Chốc nữa trở lại, không có lệnh của ta ngươi không được vào đây, biết chưa?”
“Dạ, thưa tiểu thư, Tiểu Diên đã rõ” Nó xoay người, thở phào nhẹ nhõm, may quá, không có việc gì, không có việc gì.
Tiểu Diên bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng “Chốc nữa không có lệnh của tiểu thư không được tự ý vào trong...”
“Ta tên Diệp Minh Sơn, là em trai song sinh của phụ thân con, Diệp Minh Thiên. Năm ta và phụ thân con lên tám, nội tổ phụ của con có mời đến một đạo gia đoán mệnh cho hai đứa con trai lão. Con có biết hắn nói gì …”
Du Mộng Điệp chăm chú nghe Diệp Minh Sơn nói, nàng lắc đầu
Búp Bê Vô Hồn Hóa Độc Xà Thiện TâmTác giả: Từ Hoán VũTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhHậu cung bạt ngàn mỹ nữ, quý phi như nàng sống trong xung sướng, được hoàng thượng hết lòng bảo hộ, sóng yên biển lặng nhưng lại là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp tới. Trong lần đi đánh giặt nơi biên ải, phụ thân không may tử trận, ca ca mất tích. Mất đi chỗ dựa, hắn liền trở mặt, nói hết yêu liền hết yêu. Nàng thất sủng, bị đám phi tầng liên tiếp công kích, đám nàng ta vu hãm nàng, hắn tin bọn họ không tin nàng, tước bỏ phong hào quý phi, đem nàng bỏ vào lãnh cung. Nàng thành ra như vậy, Hinh phi còn không buôn tha nàng, mua chuộc bọn thái giám dùng độc hủy dung nàng. Đêm đó, nàng ôm mặt mà khóc lại nghĩ đến hắn. Sáng sớm liền lén lúc rời khỏi lãnh cung chạy đến ngự hoa viên, nhìn thấy hắn cùng các phi tầng khác đi dạo. Nàng mạo muội bước ra, liền bị bọn thị vệ chặn lại. Hắn nhíu mày nhìn nàng, hiện ra chán ghét vô cùng, Án phi thì ra sức bêu xấu. “Ai u, chẳng phải là Thanh muội đấy sao, sao mặt muội lại thành ra như vậy.” Thấy nàng tiến tới Án phi liền lùi về sau mấy bước, bộ dáng… Tiểu cô nương này trông thật dễ thương, rất giống với nàng của trước kia, đơn thuần như vậy. Nhưng là nàng ta cả đời này chỉ có thể bị khinh thường, đày đọa, như thế rất khổ, chi bằng …Nàng mỉm cười tà tà nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.Nó cảm thấy lạnh gáy, giống như có ai đó muốn giết mình, nó cuối gằm mặt xuống, nước mắt ứa ra.“Dưỡng phụ, ta muốn tiểu nha hoàn này!” Chi bằng ngươi cùng theo ta tiến bộ đi.“Ha ha ha…” Hay lắm, rất thông minh, gọi dưỡng phụ không những gạt bỏ liên can đến nhà họ Diệp trong quá khứ, còn rất thích hợp với bối cảnh, tránh bị nghi ngờ.Diệp Minh Sơn xoay người đặt ly trà đã uống hết xuống bàn, cất tiếng nói:“Tiểu Diên, từ giờ trở đi ngươi ở bên cạnh hầu hạ nàng, rõ chưa.”“Dạ, thưa lão gia, Tiểu Diên đã rõ.” Tiểu nha đầu người đã run nay còn run hơn, ngốc lăn tại chỗ.“Còn không mau thay trà” Diệp Minh Sơn cau mày, giận dữ quát.“Dạ.”Tiểu Diên nhi giật nảy mình, trong lòng thầm sợ hãi, muốn mau chóng rời khỏi đây. Nó chạy nhanh đến bên bàn, bưng mâm trà lên chuẩn bị rời đi.“Chậm đã Tiểu Diên …”Đã chạy ra cửa, Tiểu Diên nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn, tròng mắt trứng ốp la.Du Mộng Điệp bật cười, tiểu cô nương này còn nhát gan hơn nàng lúc trước, nàng nhất định phải hảo hảo dạy bảo nàng ta.“Chốc nữa trở lại, không có lệnh của ta ngươi không được vào đây, biết chưa?”“Dạ, thưa tiểu thư, Tiểu Diên đã rõ” Nó xoay người, thở phào nhẹ nhõm, may quá, không có việc gì, không có việc gì.Tiểu Diên bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng “Chốc nữa không có lệnh của tiểu thư không được tự ý vào trong...”“Ta tên Diệp Minh Sơn, là em trai song sinh của phụ thân con, Diệp Minh Thiên. Năm ta và phụ thân con lên tám, nội tổ phụ của con có mời đến một đạo gia đoán mệnh cho hai đứa con trai lão. Con có biết hắn nói gì …”Du Mộng Điệp chăm chú nghe Diệp Minh Sơn nói, nàng lắc đầu