Xung quanh yên lặng như tờ chỉ nghe được nhè nhẹ tiếng hít thở. An Quân mở to mắt không thể tin được nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt -Tuyết Nhi người mà hắn yêu thương cùng hắn thanh mai trúc mã lớn lên, đang đâm một đao vào ngực mình. An Quân được xưng là chiến thần của triều Tống từ 10 tuổi đã theo cha trinh chiến sa trường, cái chết đối với hắn mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng nhưng gần với tử thần trong chớp mắt hắn cảm thấy không cam lòng, hắn còn trọng trách trên vai- không ai so với hắn biết rõ hắn tử trận chiến này tất bại, nước Tống sẽ đứng trước nguy cơ rơi vào tay giặc và còn gì nữa...đúng rồi còn thê tử của hắn Ngân Bình đang đợi hắn về.... Đè nén cơn đau khiến hắn một khắc hô hấp dường như có chút khó khăn nghe thây giọng mình mơ hồ: -" Tại sao??? Tại sao lại đối với ta như vậy???" Đối diện với hắn Tuyết Nhi một thân váy xanh da trời bị máu thấm ướt trở nên có chút đỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉn cười nhìn hắn: -" Tại sao à..Bời vì ngươi không thể cho ta chức chính…
Chương 30: Người trong mơ (phần 1)
Nhân Duyên Tiền KiếpTác giả: Công Chúa LườiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhXung quanh yên lặng như tờ chỉ nghe được nhè nhẹ tiếng hít thở. An Quân mở to mắt không thể tin được nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt -Tuyết Nhi người mà hắn yêu thương cùng hắn thanh mai trúc mã lớn lên, đang đâm một đao vào ngực mình. An Quân được xưng là chiến thần của triều Tống từ 10 tuổi đã theo cha trinh chiến sa trường, cái chết đối với hắn mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng nhưng gần với tử thần trong chớp mắt hắn cảm thấy không cam lòng, hắn còn trọng trách trên vai- không ai so với hắn biết rõ hắn tử trận chiến này tất bại, nước Tống sẽ đứng trước nguy cơ rơi vào tay giặc và còn gì nữa...đúng rồi còn thê tử của hắn Ngân Bình đang đợi hắn về.... Đè nén cơn đau khiến hắn một khắc hô hấp dường như có chút khó khăn nghe thây giọng mình mơ hồ: -" Tại sao??? Tại sao lại đối với ta như vậy???" Đối diện với hắn Tuyết Nhi một thân váy xanh da trời bị máu thấm ướt trở nên có chút đỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉn cười nhìn hắn: -" Tại sao à..Bời vì ngươi không thể cho ta chức chính… Cái tên An Quốc chết tiệt này dám phi lễ với Bình NhiLăng Hạo chẳng qua là đi tìm hiểu tình hình nạn dân xung quanh một chút, khi quay về lại không ngờ nhìn thấy một màn An Quốc cưỡng hôn Bình Nhi này!An Quốc đáng chết này! Hắn làm sao lại có lá gan này, dám đụng đến Bình Nhi của hắn???Lồng ngực đè nén, ghen tuông thêu đốt lý trí, hai mắt Lăng Hạo bốc lên căm giận ngút trời, cơ hồ nhuộm đỏ cả sắc lam xinh đẹp vốn có.Lăng Hạo nắm chặt nắm tay, không chút chần chừ tiến lên, vươn bàn tay to giữ cổ tay Ngân Bình, đem nàng kéo ra phía sau, thẳng tắp bảo hộ sau người, sau đó một tay dùng lực mạnh mẽ đánh tới người An Quốc.Nguyên bản An Quốc vốn không thoải mái, cú đạp mạnh mẽ của Ngân Bình thực sự là muốn cướp đi "sinh mệnh" của hắn mà, cảm giác đau đớn thấu xương còn chưa bớt! Mà bây giờ, lại bị Lăng Hạo ngang nhiên đánh lén, bá đạo cướp đi người ngọc trong tay nếu không phải hắn phản ứng nhanh, sợ là giờ này đã bị nội thương nghiêm trọng, trong lòng bốc lên lửa giận...An Quốc hắn đường đường là Đại tướng quân của Tống Quốc có bao giờ phải nhường nhịn người khác, mà người này còn dám công nhiên cướp đi "Trân bảo quý giá" của hắn, bảo hộ ở sau người cứ như là vật độc quyền sở hữu của mình! Vì vậy, hắn không do dự một chưởng đánh thẳng tới người Lăng Hạo."Lăng Hạo ngươi chỉ là một hộ vệ nhỏ bé có tư cách gì trước mặt ta hô to gọi nhỏ" An Quốc miệng trào phúng, chế nhạo, tay không ngừng vận công đánh tới."Nhiệm vụ của ta là bảo vệ Bình Nhi, không để cho bất luận kẻ nào có mưu đồ bất lương đến gần nàng!" Lăng Hạo lạnh mặt, cũng không khách khí phản kích, tay nhanh nhẹn đánh trả."Ngươi nói ai có mưu đồ bất lương?""Ta nói ai thì người đó trong lòng tự biết!""Ngươi...đáng chết"....Trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng, Lăng Hạo, An Quốc bất chấp lao thẳng về phía đối phương, hai người võ công ngang nhau, tuy kinh nghiệm chiến đấu của An Quốc cao hơn vài phần nhưng Lăng Hạo di chuyển nhanh nhẹn, chiêu thức xảo diệu nên nhất thời không phân cao thấp."Rầm""Rầm""Đùng"......Chỉ một thoáng cả phòng Ngân Bình như bị bão táp thổi qua, bàn ghế bị đánh gãy nát, khói bụi bay mù mịt, mà hai tên"hung thủ" còn hăng say đánh nhau, không có dấu hiệu ngừng...Ngân Bình nhìn cảnh này trong lòng đại hỏa."Đủ rồi!!" Nàng phụng phịu, quát lớn.Lăng Hạo, An Quốc lúc này mới chợt nhớ hình như Ngân Bình vẫn còn trong phòng ( :sweat: ), trong lòng tự biết mình l* m*ng, sợ nàng tức giận nên hai người hoảng hốt tách ra, nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không ai nhường ai...Nhìn thấy vẻ mặt này của họ, Ngân Bình nhất thời chán nản, khóe miệng giật giật:"Ta mệt mỏi, hai người có gì mai nói, đi ra ngoài hết đi!" Sau đó không chút lưu tình đẩy cả hai ra khỏi phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại."Rầm""Ngân Bình nàng nghe ta nói!""Bình Nhi nàng..."Nhìn cửa phòng đóng lại, An Quốc, Lăng Hạo trong lòng không khỏi ảo não, liếc nhìn đối phương, vẫn cố giữ phong độ "Hừ" lạnh một cái, phất áo trở lại phòng, trong lòng âm thầm suy tính làm sao để Ngân Bình nguôi giận....--- ------ ------Ngân Bình nhìn phòng mình như bãi chiến trường, thái dương âm ỉ đau, cũng lười gọi Xuân Mai dọn dẹp, dứt khoát bỏ qua một bên, lên giường ngủ ngày mai tính tiếp...Nàng đang ở đâu???Ngân Bình chỉ thấy cảnh xung quanh bị sương mù che phủ trắng xóa không xác định được phương hướng. Bỗng nghe được tiếng hát du dương, trong trẻo vang lên. Ngân Bình không tự chủ được mà hướng về nơi phát ra tiếng hát.Chỉ thấy một cô thôn nữ mặt mũi thanh tú đang ngồi trên bờ ruộng hát cho chàng trai tuấn tú, nhìn hiền lành chất phát bên cạnh nghe. Chàng trai lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô gái, biểu tình say đắm, ánh mắt mang vô hạn yêu thương trìu mếm.Cô gái hát xong mỉm cười nhìn chàng trai đang ngẩn người nhìn mình, nghe được tiếng cười của nàng, chàng đỏ mặt thận trọng lấy từ trong túi áo nâu sần cũ nát của mình ra một cây trâm bạc hình con bướm"Kiều Nhi, muội có đồng ý làm nương tử chứ?"Nàng ngượng ngùng gật đầu, chàng trai vui mừng cài trâm bạc lên mái tóc đen của cô gái, hắn đỏ mặt lí nhí:"Kiều Nhi, sau này ta nhất định sẽ không phụ muội"Thế gian trăm câu đường mật cũng không ngọt bằng một câu này.
Cái tên An Quốc chết tiệt này dám phi lễ với Bình Nhi
Lăng Hạo chẳng qua là đi tìm hiểu tình hình nạn dân xung quanh một chút, khi quay về lại không ngờ nhìn thấy một màn An Quốc cưỡng hôn Bình Nhi này!
An Quốc đáng chết này! Hắn làm sao lại có lá gan này, dám đụng đến Bình Nhi của hắn???
Lồng ngực đè nén, ghen tuông thêu đốt lý trí, hai mắt Lăng Hạo bốc lên căm giận ngút trời, cơ hồ nhuộm đỏ cả sắc lam xinh đẹp vốn có.Lăng Hạo nắm chặt nắm tay, không chút chần chừ tiến lên, vươn bàn tay to giữ cổ tay Ngân Bình, đem nàng kéo ra phía sau, thẳng tắp bảo hộ sau người, sau đó một tay dùng lực mạnh mẽ đánh tới người An Quốc.
Nguyên bản An Quốc vốn không thoải mái, cú đạp mạnh mẽ của Ngân Bình thực sự là muốn cướp đi "sinh mệnh" của hắn mà, cảm giác đau đớn thấu xương còn chưa bớt! Mà bây giờ, lại bị Lăng Hạo ngang nhiên đánh lén, bá đạo cướp đi người ngọc trong tay nếu không phải hắn phản ứng nhanh, sợ là giờ này đã bị nội thương nghiêm trọng, trong lòng bốc lên lửa giận...
An Quốc hắn đường đường là Đại tướng quân của Tống Quốc có bao giờ phải nhường nhịn người khác, mà người này còn dám công nhiên cướp đi "Trân bảo quý giá" của hắn, bảo hộ ở sau người cứ như là vật độc quyền sở hữu của mình! Vì vậy, hắn không do dự một chưởng đánh thẳng tới người Lăng Hạo.
"Lăng Hạo ngươi chỉ là một hộ vệ nhỏ bé có tư cách gì trước mặt ta hô to gọi nhỏ" An Quốc miệng trào phúng, chế nhạo, tay không ngừng vận công đánh tới.
"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ Bình Nhi, không để cho bất luận kẻ nào có mưu đồ bất lương đến gần nàng!" Lăng Hạo lạnh mặt, cũng không khách khí phản kích, tay nhanh nhẹn đánh trả.
"Ngươi nói ai có mưu đồ bất lương?"
"Ta nói ai thì người đó trong lòng tự biết!"
"Ngươi...đáng chết"
....
Trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng, Lăng Hạo, An Quốc bất chấp lao thẳng về phía đối phương, hai người võ công ngang nhau, tuy kinh nghiệm chiến đấu của An Quốc cao hơn vài phần nhưng Lăng Hạo di chuyển nhanh nhẹn, chiêu thức xảo diệu nên nhất thời không phân cao thấp.
"Rầm"
"Rầm"
"Đùng"
......
Chỉ một thoáng cả phòng Ngân Bình như bị bão táp thổi qua, bàn ghế bị đánh gãy nát, khói bụi bay mù mịt, mà hai tên"hung thủ" còn hăng say đánh nhau, không có dấu hiệu ngừng...Ngân Bình nhìn cảnh này trong lòng đại hỏa.
"Đủ rồi!!" Nàng phụng phịu, quát lớn.
Lăng Hạo, An Quốc lúc này mới chợt nhớ hình như Ngân Bình vẫn còn trong phòng ( :sweat: ), trong lòng tự biết mình l* m*ng, sợ nàng tức giận nên hai người hoảng hốt tách ra, nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không ai nhường ai...
Nhìn thấy vẻ mặt này của họ, Ngân Bình nhất thời chán nản, khóe miệng giật giật:
"Ta mệt mỏi, hai người có gì mai nói, đi ra ngoài hết đi!" Sau đó không chút lưu tình đẩy cả hai ra khỏi phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.
"Rầm"
"Ngân Bình nàng nghe ta nói!"
"Bình Nhi nàng..."
Nhìn cửa phòng đóng lại, An Quốc, Lăng Hạo trong lòng không khỏi ảo não, liếc nhìn đối phương, vẫn cố giữ phong độ "Hừ" lạnh một cái, phất áo trở lại phòng, trong lòng âm thầm suy tính làm sao để Ngân Bình nguôi giận....
--- ------ ------
Ngân Bình nhìn phòng mình như bãi chiến trường, thái dương âm ỉ đau, cũng lười gọi Xuân Mai dọn dẹp, dứt khoát bỏ qua một bên, lên giường ngủ ngày mai tính tiếp...
Nàng đang ở đâu???Ngân Bình chỉ thấy cảnh xung quanh bị sương mù che phủ trắng xóa không xác định được phương hướng. Bỗng nghe được tiếng hát du dương, trong trẻo vang lên. Ngân Bình không tự chủ được mà hướng về nơi phát ra tiếng hát.
Chỉ thấy một cô thôn nữ mặt mũi thanh tú đang ngồi trên bờ ruộng hát cho chàng trai tuấn tú, nhìn hiền lành chất phát bên cạnh nghe. Chàng trai lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô gái, biểu tình say đắm, ánh mắt mang vô hạn yêu thương trìu mếm.
Cô gái hát xong mỉm cười nhìn chàng trai đang ngẩn người nhìn mình, nghe được tiếng cười của nàng, chàng đỏ mặt thận trọng lấy từ trong túi áo nâu sần cũ nát của mình ra một cây trâm bạc hình con bướm
"Kiều Nhi, muội có đồng ý làm nương tử chứ?"
Nàng ngượng ngùng gật đầu, chàng trai vui mừng cài trâm bạc lên mái tóc đen của cô gái, hắn đỏ mặt lí nhí:
"Kiều Nhi, sau này ta nhất định sẽ không phụ muội"
Thế gian trăm câu đường mật cũng không ngọt bằng một câu này.
Nhân Duyên Tiền KiếpTác giả: Công Chúa LườiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhXung quanh yên lặng như tờ chỉ nghe được nhè nhẹ tiếng hít thở. An Quân mở to mắt không thể tin được nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt -Tuyết Nhi người mà hắn yêu thương cùng hắn thanh mai trúc mã lớn lên, đang đâm một đao vào ngực mình. An Quân được xưng là chiến thần của triều Tống từ 10 tuổi đã theo cha trinh chiến sa trường, cái chết đối với hắn mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng nhưng gần với tử thần trong chớp mắt hắn cảm thấy không cam lòng, hắn còn trọng trách trên vai- không ai so với hắn biết rõ hắn tử trận chiến này tất bại, nước Tống sẽ đứng trước nguy cơ rơi vào tay giặc và còn gì nữa...đúng rồi còn thê tử của hắn Ngân Bình đang đợi hắn về.... Đè nén cơn đau khiến hắn một khắc hô hấp dường như có chút khó khăn nghe thây giọng mình mơ hồ: -" Tại sao??? Tại sao lại đối với ta như vậy???" Đối diện với hắn Tuyết Nhi một thân váy xanh da trời bị máu thấm ướt trở nên có chút đỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉn cười nhìn hắn: -" Tại sao à..Bời vì ngươi không thể cho ta chức chính… Cái tên An Quốc chết tiệt này dám phi lễ với Bình NhiLăng Hạo chẳng qua là đi tìm hiểu tình hình nạn dân xung quanh một chút, khi quay về lại không ngờ nhìn thấy một màn An Quốc cưỡng hôn Bình Nhi này!An Quốc đáng chết này! Hắn làm sao lại có lá gan này, dám đụng đến Bình Nhi của hắn???Lồng ngực đè nén, ghen tuông thêu đốt lý trí, hai mắt Lăng Hạo bốc lên căm giận ngút trời, cơ hồ nhuộm đỏ cả sắc lam xinh đẹp vốn có.Lăng Hạo nắm chặt nắm tay, không chút chần chừ tiến lên, vươn bàn tay to giữ cổ tay Ngân Bình, đem nàng kéo ra phía sau, thẳng tắp bảo hộ sau người, sau đó một tay dùng lực mạnh mẽ đánh tới người An Quốc.Nguyên bản An Quốc vốn không thoải mái, cú đạp mạnh mẽ của Ngân Bình thực sự là muốn cướp đi "sinh mệnh" của hắn mà, cảm giác đau đớn thấu xương còn chưa bớt! Mà bây giờ, lại bị Lăng Hạo ngang nhiên đánh lén, bá đạo cướp đi người ngọc trong tay nếu không phải hắn phản ứng nhanh, sợ là giờ này đã bị nội thương nghiêm trọng, trong lòng bốc lên lửa giận...An Quốc hắn đường đường là Đại tướng quân của Tống Quốc có bao giờ phải nhường nhịn người khác, mà người này còn dám công nhiên cướp đi "Trân bảo quý giá" của hắn, bảo hộ ở sau người cứ như là vật độc quyền sở hữu của mình! Vì vậy, hắn không do dự một chưởng đánh thẳng tới người Lăng Hạo."Lăng Hạo ngươi chỉ là một hộ vệ nhỏ bé có tư cách gì trước mặt ta hô to gọi nhỏ" An Quốc miệng trào phúng, chế nhạo, tay không ngừng vận công đánh tới."Nhiệm vụ của ta là bảo vệ Bình Nhi, không để cho bất luận kẻ nào có mưu đồ bất lương đến gần nàng!" Lăng Hạo lạnh mặt, cũng không khách khí phản kích, tay nhanh nhẹn đánh trả."Ngươi nói ai có mưu đồ bất lương?""Ta nói ai thì người đó trong lòng tự biết!""Ngươi...đáng chết"....Trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng, Lăng Hạo, An Quốc bất chấp lao thẳng về phía đối phương, hai người võ công ngang nhau, tuy kinh nghiệm chiến đấu của An Quốc cao hơn vài phần nhưng Lăng Hạo di chuyển nhanh nhẹn, chiêu thức xảo diệu nên nhất thời không phân cao thấp."Rầm""Rầm""Đùng"......Chỉ một thoáng cả phòng Ngân Bình như bị bão táp thổi qua, bàn ghế bị đánh gãy nát, khói bụi bay mù mịt, mà hai tên"hung thủ" còn hăng say đánh nhau, không có dấu hiệu ngừng...Ngân Bình nhìn cảnh này trong lòng đại hỏa."Đủ rồi!!" Nàng phụng phịu, quát lớn.Lăng Hạo, An Quốc lúc này mới chợt nhớ hình như Ngân Bình vẫn còn trong phòng ( :sweat: ), trong lòng tự biết mình l* m*ng, sợ nàng tức giận nên hai người hoảng hốt tách ra, nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không ai nhường ai...Nhìn thấy vẻ mặt này của họ, Ngân Bình nhất thời chán nản, khóe miệng giật giật:"Ta mệt mỏi, hai người có gì mai nói, đi ra ngoài hết đi!" Sau đó không chút lưu tình đẩy cả hai ra khỏi phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại."Rầm""Ngân Bình nàng nghe ta nói!""Bình Nhi nàng..."Nhìn cửa phòng đóng lại, An Quốc, Lăng Hạo trong lòng không khỏi ảo não, liếc nhìn đối phương, vẫn cố giữ phong độ "Hừ" lạnh một cái, phất áo trở lại phòng, trong lòng âm thầm suy tính làm sao để Ngân Bình nguôi giận....--- ------ ------Ngân Bình nhìn phòng mình như bãi chiến trường, thái dương âm ỉ đau, cũng lười gọi Xuân Mai dọn dẹp, dứt khoát bỏ qua một bên, lên giường ngủ ngày mai tính tiếp...Nàng đang ở đâu???Ngân Bình chỉ thấy cảnh xung quanh bị sương mù che phủ trắng xóa không xác định được phương hướng. Bỗng nghe được tiếng hát du dương, trong trẻo vang lên. Ngân Bình không tự chủ được mà hướng về nơi phát ra tiếng hát.Chỉ thấy một cô thôn nữ mặt mũi thanh tú đang ngồi trên bờ ruộng hát cho chàng trai tuấn tú, nhìn hiền lành chất phát bên cạnh nghe. Chàng trai lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô gái, biểu tình say đắm, ánh mắt mang vô hạn yêu thương trìu mếm.Cô gái hát xong mỉm cười nhìn chàng trai đang ngẩn người nhìn mình, nghe được tiếng cười của nàng, chàng đỏ mặt thận trọng lấy từ trong túi áo nâu sần cũ nát của mình ra một cây trâm bạc hình con bướm"Kiều Nhi, muội có đồng ý làm nương tử chứ?"Nàng ngượng ngùng gật đầu, chàng trai vui mừng cài trâm bạc lên mái tóc đen của cô gái, hắn đỏ mặt lí nhí:"Kiều Nhi, sau này ta nhất định sẽ không phụ muội"Thế gian trăm câu đường mật cũng không ngọt bằng một câu này.