Tác giả:

Một ngày mới lại bắt đầu. Nắng lên. Từng tia nắng nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai ngồi ở quán coffee ngoài lề là con sông gợn gió nhẹ. Đôi mắt màu hạt dẻ ẩn ẩn tia xám tro phức tạp trong lúc lơ đãng toát lên vẻ thần bí thu hút không ít ánh nhìn. Cô nhẹ nhàng khoáy cafe, nâng tách môi hồng khẽ chạm nhấp, ưu nhã tư thế nhìn là biết thiên kim giáo dưỡng từ nhỏ. Người đàn ông cầm vali đen từ xa sững sờ nhìn cô gái tóc màu xám tro lấp lánh dưới ánh trời. Đây là, người đạp đổ năm anh chị em mình để sở hữu di sản cha mẹ để lại sao? Không khỏi quá trẻ nhưng tâm cơ lại năng như vậy? Ông từng chứng kiến cô mang vỏ bọc tự kỉ trong khi anh chị em đấu đá...quá trình suốt 7năm trời! Ông có chút khâm phục sự nhẫn nại của cô gái trẻ này. Nhưng hôm nay gọi ông ra sớm để làm gì? Chẳng phải họ đã bàn xong từ hai tháng trước, tuần sau mới rời đi sao? "Ông, mời ngồi"Cô lạnh nhạt nói. "Ella tiểu thư..." "Là vì chuyện này đấy!"Cô ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ông. Ông giật mình, mồ hôi lạnb loáng thoáng rỉ ra,…

Chương 3: Cánh cửa mê cung 3: Nam phụ rượt đuổi, chạm mặt nam chính

Lạc Lối Mê CungTác giả: Vô Tâm Vô TưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột ngày mới lại bắt đầu. Nắng lên. Từng tia nắng nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai ngồi ở quán coffee ngoài lề là con sông gợn gió nhẹ. Đôi mắt màu hạt dẻ ẩn ẩn tia xám tro phức tạp trong lúc lơ đãng toát lên vẻ thần bí thu hút không ít ánh nhìn. Cô nhẹ nhàng khoáy cafe, nâng tách môi hồng khẽ chạm nhấp, ưu nhã tư thế nhìn là biết thiên kim giáo dưỡng từ nhỏ. Người đàn ông cầm vali đen từ xa sững sờ nhìn cô gái tóc màu xám tro lấp lánh dưới ánh trời. Đây là, người đạp đổ năm anh chị em mình để sở hữu di sản cha mẹ để lại sao? Không khỏi quá trẻ nhưng tâm cơ lại năng như vậy? Ông từng chứng kiến cô mang vỏ bọc tự kỉ trong khi anh chị em đấu đá...quá trình suốt 7năm trời! Ông có chút khâm phục sự nhẫn nại của cô gái trẻ này. Nhưng hôm nay gọi ông ra sớm để làm gì? Chẳng phải họ đã bàn xong từ hai tháng trước, tuần sau mới rời đi sao? "Ông, mời ngồi"Cô lạnh nhạt nói. "Ella tiểu thư..." "Là vì chuyện này đấy!"Cô ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ông. Ông giật mình, mồ hôi lạnb loáng thoáng rỉ ra,… Chạng vạng...Jen lười nhác mở mắt, đầu tóc rối ren, loạng choạng đứng dậy đi phòng tắm.*Phanh*Đầu quý giá của cô 'thân thiết' với cánh cửa phòng tắm.Lúc này, cô hoàn toàn tỉnh táo làm VSCN.Ngồi trước bàn trang điểm chỉ có thun cột tóc với lược cùng với các tượng nhỏ thủy tinh tinh xảo.Jen 囧Hic... Chào ngày mới là cái trán trắng nõn hiện lên vết bầm tím.Như vậy, không nên xuất môn. Bởi vì, không có xui quá chỉ có xui hơn a!Nhưng là, cô phải tìm đường để ra khỏi rừng, để mua xe, để xem trường học ở đâu?Cô tinh lực dồi dào chuẩn bị thức ăn, đèn pin để tìm đường. Bạn Jen của chúng ta rất tự giác nhận biết bản thân mình sẽ tiếp tục đi lạc không đến ngày mai. Nên hứng trí thu thập đầy đủ như đi cắm trại.Jen lạc quan rất tin tưởng hạt đậu trên tay sẽ hỗ trợ đường về nhà...mà quên gieo xuống!Phải nói cô là một người có trí nhớ của "Dory"*!Sự hưng phấn dần giảm đi theo thời gian hoàng hôn...Cô bắt đầu nhìn lại đường đi...Khóc không ra nước mắt a! Why? Whyyyy?Bạn học Jenny 'lại' mò đường, trong lòng đang mắng tạo hoá của thiên nhiên...Bước chân chợt sững lại.Kia, là kí hiệu ban nãy mà, cô hình như mới đi qua ban nãy mà. Môi l**m sốt cà chua khi ăn hotdog xong. Ánh mắt lệch khỏi kí hiệu 1cm...chân bất giác lùi lại, xoay người...bỏ chạy!Cô rất rất ấm ức! Điều này đã chứng minh xuất môn nên xem kĩ lịch hoàng đạo a.Bởi vì, một con sói đang đuổi theo cô.Chân vẫn chạy, miệng nhỏ rất bình tĩnh phân tích:"Bạn sói ( chưa rõ đực cái ) thân mến, tôi đâu có đắc tội bạn, nếu tôi lỡ xâm nhập lãnh thổ của bạn thì thật có lỗi. Nhưng bạn hiểu lầm rồi, tôi thực sự, thực sực lạc đường. Huhu, tôi là người lương thiện a, là vô tội a. Bạn muốn ăn tôi cũng được, tôi nói trước, thịt tôi không ngon, máu không ngọt..."[Ry: Ta chẳng biết bạn học Jen giải thích kiểu gì nữa]Bạn Jen của chúng ta vẫn chạy mà chẳng biết bạn sói đã không còn đuổi theo.Đến một quãng khá xa, bạn học Jen mới ngây thơ thở phào tin rằng mình đã bỏ xa bạn sói.Mà bạn sói này chính là nam phụ Jacob Black. Còn lí do Jen bị rượt đuổi là ngay chính cô cũng không ngờ được. Nếu cô biết được chắc chắn sẽ tức hộc máu cùng lời thề căm phẫn được tuyên cáo.Đã về khuya, không khí thanh lãnh, sương mù càng lúc càng dày đặc cộng thêm tiếng sói chu, Jen liền xác định trên cây an toàn hơn.Ngay sau đó, cô lập tức hối hận.Balô rơi xuống đất trong lúc cô loay hoay vị trí yên vị.Mà điều khiến cô ân hận là con sói đáng chết ban nãy từ đâu ra tha balô đi.Ten...ten...ten...tèn...Nguy cơ chết đói được thành lập!Thối sói lúc nào đã đổi tập tính ăn chay cùng làm thổ phỉ rồi.Bình minh lên...Mệt mỏi đói khát thiếu ấm dẫn cô vào giấc ngủ.Gió phiêu đãng phát tán mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể đang rỉ mồ hôi của Jen trong không trung.Bóng dáng màu xám từ xa hít một hơi dài khẽ l**m môi thị huyết.Hắn nheo mắt nhìn con gái tóc xám tro trên cây…Điện thoại trong túi quần run lên. Mắt thoáng qua tia buồn phiền."Alice, cô nên có lí do chính đáng" Giọng hắn lành lạnh, vừa mở miệng là đã đe doạ.Bên kia Alice thoáng rùng mình, mắt vô tội nhìn mọi người, nói:"Rất chính đáng! Là có liên quan tới an nguy của em, Eward! Vậy có quan trọng hay không?"Edward híp mắt liếc mắt tiếc nuối nhìn bóng dáng nhỏ, trả lời:"Tôi lập tức về!"Edward nháy mắt biến mất lưu lại bóng dáng nhỏ thanh dịu lòng người lấp lánh trong nắng sớm trong suốt.

Chạng vạng...

Jen lười nhác mở mắt, đầu tóc rối ren, loạng choạng đứng dậy đi phòng tắm.

*Phanh*Đầu quý giá của cô 'thân thiết' với cánh cửa phòng tắm.

Lúc này, cô hoàn toàn tỉnh táo làm VSCN.

Ngồi trước bàn trang điểm chỉ có thun cột tóc với lược cùng với các tượng nhỏ thủy tinh tinh xảo.

Jen 囧

Hic... Chào ngày mới là cái trán trắng nõn hiện lên vết bầm tím.

Như vậy, không nên xuất môn. Bởi vì, không có xui quá chỉ có xui hơn a!

Nhưng là, cô phải tìm đường để ra khỏi rừng, để mua xe, để xem trường học ở đâu?

Cô tinh lực dồi dào chuẩn bị thức ăn, đèn pin để tìm đường. Bạn Jen của chúng ta rất tự giác nhận biết bản thân mình sẽ tiếp tục đi lạc không đến ngày mai. Nên hứng trí thu thập đầy đủ như đi cắm trại.

Jen lạc quan rất tin tưởng hạt đậu trên tay sẽ hỗ trợ đường về nhà...mà quên gieo xuống!

Phải nói cô là một người có trí nhớ của "Dory"*!

Sự hưng phấn dần giảm đi theo thời gian hoàng hôn...Cô bắt đầu nhìn lại đường đi...

Khóc không ra nước mắt a! Why? Whyyyy?

Bạn học Jenny 'lại' mò đường, trong lòng đang mắng tạo hoá của thiên nhiên...Bước chân chợt sững lại.

Kia, là kí hiệu ban nãy mà, cô hình như mới đi qua ban nãy mà. Môi l**m sốt cà chua khi ăn hotdog xong. Ánh mắt lệch khỏi kí hiệu 1cm...chân bất giác lùi lại, xoay người...bỏ chạy!

Cô rất rất ấm ức! Điều này đã chứng minh xuất môn nên xem kĩ lịch hoàng đạo a.

Bởi vì, một con sói đang đuổi theo cô.

Chân vẫn chạy, miệng nhỏ rất bình tĩnh phân tích:

"Bạn sói ( chưa rõ đực cái ) thân mến, tôi đâu có đắc tội bạn, nếu tôi lỡ xâm nhập lãnh thổ của bạn thì thật có lỗi. Nhưng bạn hiểu lầm rồi, tôi thực sự, thực sực lạc đường. Huhu, tôi là người lương thiện a, là vô tội a. Bạn muốn ăn tôi cũng được, tôi nói trước, thịt tôi không ngon, máu không ngọt..."

[Ry: Ta chẳng biết bạn học Jen giải thích kiểu gì nữa]

Bạn Jen của chúng ta vẫn chạy mà chẳng biết bạn sói đã không còn đuổi theo.

Đến một quãng khá xa, bạn học Jen mới ngây thơ thở phào tin rằng mình đã bỏ xa bạn sói.

Mà bạn sói này chính là nam phụ Jacob Black. Còn lí do Jen bị rượt đuổi là ngay chính cô cũng không ngờ được. Nếu cô biết được chắc chắn sẽ tức hộc máu cùng lời thề căm phẫn được tuyên cáo.

Đã về khuya, không khí thanh lãnh, sương mù càng lúc càng dày đặc cộng thêm tiếng sói chu, Jen liền xác định trên cây an toàn hơn.

Ngay sau đó, cô lập tức hối hận.

Balô rơi xuống đất trong lúc cô loay hoay vị trí yên vị.

Mà điều khiến cô ân hận là con sói đáng chết ban nãy từ đâu ra tha balô đi.

Ten...ten...ten...tèn...Nguy cơ chết đói được thành lập!

Thối sói lúc nào đã đổi tập tính ăn chay cùng làm thổ phỉ rồi.

Bình minh lên...

Mệt mỏi đói khát thiếu ấm dẫn cô vào giấc ngủ.

Gió phiêu đãng phát tán mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể đang rỉ mồ hôi của Jen trong không trung.

Bóng dáng màu xám từ xa hít một hơi dài khẽ l**m môi thị huyết.

Hắn nheo mắt nhìn con gái tóc xám tro trên cây…

Điện thoại trong túi quần run lên. Mắt thoáng qua tia buồn phiền.

"Alice, cô nên có lí do chính đáng" Giọng hắn lành lạnh, vừa mở miệng là đã đe doạ.

Bên kia Alice thoáng rùng mình, mắt vô tội nhìn mọi người, nói:

"Rất chính đáng! Là có liên quan tới an nguy của em, Eward! Vậy có quan trọng hay không?"

Edward híp mắt liếc mắt tiếc nuối nhìn bóng dáng nhỏ, trả lời:"Tôi lập tức về!"

Edward nháy mắt biến mất lưu lại bóng dáng nhỏ thanh dịu lòng người lấp lánh trong nắng sớm trong suốt.

Lạc Lối Mê CungTác giả: Vô Tâm Vô TưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột ngày mới lại bắt đầu. Nắng lên. Từng tia nắng nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai ngồi ở quán coffee ngoài lề là con sông gợn gió nhẹ. Đôi mắt màu hạt dẻ ẩn ẩn tia xám tro phức tạp trong lúc lơ đãng toát lên vẻ thần bí thu hút không ít ánh nhìn. Cô nhẹ nhàng khoáy cafe, nâng tách môi hồng khẽ chạm nhấp, ưu nhã tư thế nhìn là biết thiên kim giáo dưỡng từ nhỏ. Người đàn ông cầm vali đen từ xa sững sờ nhìn cô gái tóc màu xám tro lấp lánh dưới ánh trời. Đây là, người đạp đổ năm anh chị em mình để sở hữu di sản cha mẹ để lại sao? Không khỏi quá trẻ nhưng tâm cơ lại năng như vậy? Ông từng chứng kiến cô mang vỏ bọc tự kỉ trong khi anh chị em đấu đá...quá trình suốt 7năm trời! Ông có chút khâm phục sự nhẫn nại của cô gái trẻ này. Nhưng hôm nay gọi ông ra sớm để làm gì? Chẳng phải họ đã bàn xong từ hai tháng trước, tuần sau mới rời đi sao? "Ông, mời ngồi"Cô lạnh nhạt nói. "Ella tiểu thư..." "Là vì chuyện này đấy!"Cô ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ông. Ông giật mình, mồ hôi lạnb loáng thoáng rỉ ra,… Chạng vạng...Jen lười nhác mở mắt, đầu tóc rối ren, loạng choạng đứng dậy đi phòng tắm.*Phanh*Đầu quý giá của cô 'thân thiết' với cánh cửa phòng tắm.Lúc này, cô hoàn toàn tỉnh táo làm VSCN.Ngồi trước bàn trang điểm chỉ có thun cột tóc với lược cùng với các tượng nhỏ thủy tinh tinh xảo.Jen 囧Hic... Chào ngày mới là cái trán trắng nõn hiện lên vết bầm tím.Như vậy, không nên xuất môn. Bởi vì, không có xui quá chỉ có xui hơn a!Nhưng là, cô phải tìm đường để ra khỏi rừng, để mua xe, để xem trường học ở đâu?Cô tinh lực dồi dào chuẩn bị thức ăn, đèn pin để tìm đường. Bạn Jen của chúng ta rất tự giác nhận biết bản thân mình sẽ tiếp tục đi lạc không đến ngày mai. Nên hứng trí thu thập đầy đủ như đi cắm trại.Jen lạc quan rất tin tưởng hạt đậu trên tay sẽ hỗ trợ đường về nhà...mà quên gieo xuống!Phải nói cô là một người có trí nhớ của "Dory"*!Sự hưng phấn dần giảm đi theo thời gian hoàng hôn...Cô bắt đầu nhìn lại đường đi...Khóc không ra nước mắt a! Why? Whyyyy?Bạn học Jenny 'lại' mò đường, trong lòng đang mắng tạo hoá của thiên nhiên...Bước chân chợt sững lại.Kia, là kí hiệu ban nãy mà, cô hình như mới đi qua ban nãy mà. Môi l**m sốt cà chua khi ăn hotdog xong. Ánh mắt lệch khỏi kí hiệu 1cm...chân bất giác lùi lại, xoay người...bỏ chạy!Cô rất rất ấm ức! Điều này đã chứng minh xuất môn nên xem kĩ lịch hoàng đạo a.Bởi vì, một con sói đang đuổi theo cô.Chân vẫn chạy, miệng nhỏ rất bình tĩnh phân tích:"Bạn sói ( chưa rõ đực cái ) thân mến, tôi đâu có đắc tội bạn, nếu tôi lỡ xâm nhập lãnh thổ của bạn thì thật có lỗi. Nhưng bạn hiểu lầm rồi, tôi thực sự, thực sực lạc đường. Huhu, tôi là người lương thiện a, là vô tội a. Bạn muốn ăn tôi cũng được, tôi nói trước, thịt tôi không ngon, máu không ngọt..."[Ry: Ta chẳng biết bạn học Jen giải thích kiểu gì nữa]Bạn Jen của chúng ta vẫn chạy mà chẳng biết bạn sói đã không còn đuổi theo.Đến một quãng khá xa, bạn học Jen mới ngây thơ thở phào tin rằng mình đã bỏ xa bạn sói.Mà bạn sói này chính là nam phụ Jacob Black. Còn lí do Jen bị rượt đuổi là ngay chính cô cũng không ngờ được. Nếu cô biết được chắc chắn sẽ tức hộc máu cùng lời thề căm phẫn được tuyên cáo.Đã về khuya, không khí thanh lãnh, sương mù càng lúc càng dày đặc cộng thêm tiếng sói chu, Jen liền xác định trên cây an toàn hơn.Ngay sau đó, cô lập tức hối hận.Balô rơi xuống đất trong lúc cô loay hoay vị trí yên vị.Mà điều khiến cô ân hận là con sói đáng chết ban nãy từ đâu ra tha balô đi.Ten...ten...ten...tèn...Nguy cơ chết đói được thành lập!Thối sói lúc nào đã đổi tập tính ăn chay cùng làm thổ phỉ rồi.Bình minh lên...Mệt mỏi đói khát thiếu ấm dẫn cô vào giấc ngủ.Gió phiêu đãng phát tán mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể đang rỉ mồ hôi của Jen trong không trung.Bóng dáng màu xám từ xa hít một hơi dài khẽ l**m môi thị huyết.Hắn nheo mắt nhìn con gái tóc xám tro trên cây…Điện thoại trong túi quần run lên. Mắt thoáng qua tia buồn phiền."Alice, cô nên có lí do chính đáng" Giọng hắn lành lạnh, vừa mở miệng là đã đe doạ.Bên kia Alice thoáng rùng mình, mắt vô tội nhìn mọi người, nói:"Rất chính đáng! Là có liên quan tới an nguy của em, Eward! Vậy có quan trọng hay không?"Edward híp mắt liếc mắt tiếc nuối nhìn bóng dáng nhỏ, trả lời:"Tôi lập tức về!"Edward nháy mắt biến mất lưu lại bóng dáng nhỏ thanh dịu lòng người lấp lánh trong nắng sớm trong suốt.

Chương 3: Cánh cửa mê cung 3: Nam phụ rượt đuổi, chạm mặt nam chính