Mùa xuân - mùa của hạnh phúc yêu thương.... Những con gió xuân mang hương thơm của lá của cỏ cây ùa vào Konoha. Đã 2 năm sau trận chiến khốc liệt ấy... Konoha cùng các làng tham chiến đã dần ổn định và phát triển. Cuộc chiến ấy đã tạo nên một liên minh nhẫn giả đoàn kết và hùng mạnh. Đâu đó trên ngọn đồi anh đào của Làng Lá, một cô gái tóc hồng đứng tựa vào một gốc cây ngước đôi mắt trong veo màu xanh lục bảo lên bầu trời dường như có nhiều ưu tư. Cô chạm tay lên trán mình như một thói quen rồi lại từ mỉm cười khúc khích điều gì đó. Đúng vậy, cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn như 2 năm trước... Khi Sasuke chạm nhẹ vào trán cô rồi hẹn sẽ gặp lại cô. Vậy mà đã 2 năm rồi... 2 năm cô không được nhìn thấy người con trai ấy... 2 năm không được nhìn thấy đôi mắt đen láy lạnh lùng nhưng lại cô đơn ấy. Cô thực sự... Thực sự rất nhớ anh... Có lẽ cũng bởi vì nhớ anh mà mỗi khi có ngày nghỉ hiếm hoi ở bệnh viện hay không phải làm nhiệm vụ, cô kunoichi tóc hồng lại đến đây... Nơi có những cây hoa anh…
Chương 34: Mèo con của anh - t2
Sakura, Nắm Tay TôiTác giả: ao-chanMùa xuân - mùa của hạnh phúc yêu thương.... Những con gió xuân mang hương thơm của lá của cỏ cây ùa vào Konoha. Đã 2 năm sau trận chiến khốc liệt ấy... Konoha cùng các làng tham chiến đã dần ổn định và phát triển. Cuộc chiến ấy đã tạo nên một liên minh nhẫn giả đoàn kết và hùng mạnh. Đâu đó trên ngọn đồi anh đào của Làng Lá, một cô gái tóc hồng đứng tựa vào một gốc cây ngước đôi mắt trong veo màu xanh lục bảo lên bầu trời dường như có nhiều ưu tư. Cô chạm tay lên trán mình như một thói quen rồi lại từ mỉm cười khúc khích điều gì đó. Đúng vậy, cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn như 2 năm trước... Khi Sasuke chạm nhẹ vào trán cô rồi hẹn sẽ gặp lại cô. Vậy mà đã 2 năm rồi... 2 năm cô không được nhìn thấy người con trai ấy... 2 năm không được nhìn thấy đôi mắt đen láy lạnh lùng nhưng lại cô đơn ấy. Cô thực sự... Thực sự rất nhớ anh... Có lẽ cũng bởi vì nhớ anh mà mỗi khi có ngày nghỉ hiếm hoi ở bệnh viện hay không phải làm nhiệm vụ, cô kunoichi tóc hồng lại đến đây... Nơi có những cây hoa anh… - không ạ! T^T- nhất định không chui ra khỏi đó?- vâng! Sakura trả lời chắc nịch... Làm sao cô có thể để anh nhìn thấy gương mặt mình lúc này chứ >Sakura không nghe thấy anh hỏi nữa mà lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm...Rồi đột ngột cô cảm giác mình như đang bay lên =))) vâng... Chính xác là đôi tay của ai đó đang nhấc bổng cô lên cùng cả chiếc chăn bông:))Anh đặt cô xuống thành của bồn tắm... Kéo chiếc chăn ra khỏi gương mặt của cô... Anh vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cô..Sakura vẫn cuốn chăn và ngại ngùng trước những cử chỉ của anh... ( aaaaa đáng yêu vãi mọi ng tưởng tượng đi aaaaa kiểu một con thỏ bông màu hồng >- Tối qua anh có làm em đau lắm không? Vẫn chất giọng trầm ấm quen thuộcÀ phải rồi.... Cái lưng cả phần bụng dưới của cô... Cả vai... Cả chân... Ôi cơ thể của cô đúng là “rất-mệt” T.T nhưng cô không thể để Sasuke-kun lo lắng được... vì thế..Và chưa kịp nói gì thì lớp chăn quấn quanh cơ thể cô đã bị ai-đó gạt phăng ra mất rồi... Và cũng là đôi-tay-của-đó đang nhấc cô lên... nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước ấm:((- Em tắm đi. Tắm xong rồi mặc tạm áo choàng của anh vào. Nói rồi anh đóng cửa phòng tắm lại...Sakura mỉm cười... Có lẽ cô là ngươi con gái hạnh phúc nhất thế giới này mất T.TSasuke-kun của cô đáng yêu quá thôi kyaaaa...Sakura bước ra khỏi phòng tắm.Cô xuống phòng bếp thì đã thấy một tách trà nóng anh đặt sẵn trên bàn và đồ ăn đang được dọn raAnh quay lại nhìn cô...Mí mắt khẽ giật...Đôi dép trong nhà quá to với bàn chân nhỏ bé... Chiếc áo choàng rộng thùng thình khiến cô càng nhỏ xíu...Quả thật... Đáng yêu không thể tưởng được... Chắc anh chết mất với cô gái “phiền phức” này thôi._.Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn cho cô rồi định rời đi đâu đó thì bàn tay bé nhỏ đã nắm lấy vạt áo anh- Anh đi đâu thế? Sakura phụng phịu- Anh phải đến chỗ Naruto. Có người vừa báo cậu ta cần gặp anh gấp.Vâng... Cô dụi vào lưng anh như một chú mèo con nhõng nhẽo... Vâng thực sự là hôm nay Sakura rất-mệt T.T và quan trọng là cô chả muốn xa anh tí nào...- hn... Anh sẽ cố gắng về sớm. Anh vuốt nhẹ mái tóc anh đào rồi rời đi.Không biết có chuyện gì mà 2 người họ gấp gáp thế... Sakura cảm thấy lo lắng..--------///// end chap --------Hô hô các cậu có thấy ông bà này bây giờ ngọt ngào phát hờn không:((( những chap sau là cũng có biến nhưng mà vẫn mùi mẫn méo chịu đc đâu:)))Vì thế ủng hộ mình nhé ~~~~ đừng có đọc chùa đấy nhớ vote cả cmt ý kiến góp ý khen chê hay dở tnao để mình sửa nhé:“> cảm ơn mọi người!!!
- không ạ! T^T
- nhất định không chui ra khỏi đó?
- vâng! Sakura trả lời chắc nịch... Làm sao cô có thể để anh nhìn thấy gương mặt mình lúc này chứ >
Sakura không nghe thấy anh hỏi nữa mà lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm...
Rồi đột ngột cô cảm giác mình như đang
bay lên =))) vâng... Chính xác là đôi tay của ai đó đang nhấc bổng cô
lên cùng cả chiếc chăn bông:))
Anh đặt cô xuống thành của bồn tắm... Kéo chiếc chăn ra khỏi gương mặt của cô... Anh vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cô..
Sakura vẫn cuốn chăn và ngại ngùng trước
những cử chỉ của anh... ( aaaaa đáng yêu vãi mọi ng tưởng tượng đi
aaaaa kiểu một con thỏ bông màu hồng >
- Tối qua anh có làm em đau lắm không? Vẫn chất giọng trầm ấm quen thuộc
À phải rồi.... Cái lưng cả phần bụng dưới của cô... Cả vai... Cả chân... Ôi cơ thể của cô đúng là “rất-mệt” T.T nhưng cô không thể để Sasuke-kun lo lắng được... vì thế..
Và chưa kịp nói gì thì lớp chăn quấn
quanh cơ thể cô đã bị ai-đó gạt phăng ra mất rồi... Và cũng là
đôi-tay-của-đó đang nhấc cô lên... nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước ấm:((
- Em tắm đi. Tắm xong rồi mặc tạm áo choàng của anh vào. Nói rồi anh đóng cửa phòng tắm lại...
Sakura mỉm cười... Có lẽ cô là ngươi con gái hạnh phúc nhất thế giới này mất T.T
Sasuke-kun của cô đáng yêu quá thôi kyaaaa
.
.
.
Sakura bước ra khỏi phòng tắm.
Cô xuống phòng bếp thì đã thấy một tách trà nóng anh đặt sẵn trên bàn và đồ ăn đang được dọn ra
Anh quay lại nhìn cô...
Mí mắt khẽ giật...
Đôi dép trong nhà quá to với bàn chân nhỏ bé... Chiếc áo choàng rộng thùng thình khiến cô càng nhỏ xíu...
Quả thật... Đáng yêu không thể tưởng được... Chắc anh chết mất với cô gái “phiền phức” này thôi._.
Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn cho cô rồi định rời đi đâu đó thì bàn tay bé nhỏ đã nắm lấy vạt áo anh
- Anh đi đâu thế? Sakura phụng phịu
- Anh phải đến chỗ Naruto. Có người vừa báo cậu ta cần gặp anh gấp.
Vâng... Cô dụi vào lưng anh như một chú
mèo con nhõng nhẽo... Vâng thực sự là hôm nay Sakura rất-mệt T.T và
quan trọng là cô chả muốn xa anh tí nào...
- hn... Anh sẽ cố gắng về sớm. Anh vuốt nhẹ mái tóc anh đào rồi rời đi.
Không biết có chuyện gì mà 2 người họ gấp gáp thế... Sakura cảm thấy lo lắng..
--------///// end chap --------
Hô hô các cậu có thấy ông bà này
bây giờ ngọt ngào phát hờn không:((( những chap sau là cũng có biến
nhưng mà vẫn mùi mẫn méo chịu đc đâu:)))
Vì thế ủng hộ mình nhé ~~~~ đừng có đọc chùa đấy nhớ vote cả cmt ý kiến góp ý khen chê hay dở tnao để mình
sửa nhé:“> cảm ơn mọi người!!!
Sakura, Nắm Tay TôiTác giả: ao-chanMùa xuân - mùa của hạnh phúc yêu thương.... Những con gió xuân mang hương thơm của lá của cỏ cây ùa vào Konoha. Đã 2 năm sau trận chiến khốc liệt ấy... Konoha cùng các làng tham chiến đã dần ổn định và phát triển. Cuộc chiến ấy đã tạo nên một liên minh nhẫn giả đoàn kết và hùng mạnh. Đâu đó trên ngọn đồi anh đào của Làng Lá, một cô gái tóc hồng đứng tựa vào một gốc cây ngước đôi mắt trong veo màu xanh lục bảo lên bầu trời dường như có nhiều ưu tư. Cô chạm tay lên trán mình như một thói quen rồi lại từ mỉm cười khúc khích điều gì đó. Đúng vậy, cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn như 2 năm trước... Khi Sasuke chạm nhẹ vào trán cô rồi hẹn sẽ gặp lại cô. Vậy mà đã 2 năm rồi... 2 năm cô không được nhìn thấy người con trai ấy... 2 năm không được nhìn thấy đôi mắt đen láy lạnh lùng nhưng lại cô đơn ấy. Cô thực sự... Thực sự rất nhớ anh... Có lẽ cũng bởi vì nhớ anh mà mỗi khi có ngày nghỉ hiếm hoi ở bệnh viện hay không phải làm nhiệm vụ, cô kunoichi tóc hồng lại đến đây... Nơi có những cây hoa anh… - không ạ! T^T- nhất định không chui ra khỏi đó?- vâng! Sakura trả lời chắc nịch... Làm sao cô có thể để anh nhìn thấy gương mặt mình lúc này chứ >Sakura không nghe thấy anh hỏi nữa mà lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm...Rồi đột ngột cô cảm giác mình như đang bay lên =))) vâng... Chính xác là đôi tay của ai đó đang nhấc bổng cô lên cùng cả chiếc chăn bông:))Anh đặt cô xuống thành của bồn tắm... Kéo chiếc chăn ra khỏi gương mặt của cô... Anh vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cô..Sakura vẫn cuốn chăn và ngại ngùng trước những cử chỉ của anh... ( aaaaa đáng yêu vãi mọi ng tưởng tượng đi aaaaa kiểu một con thỏ bông màu hồng >- Tối qua anh có làm em đau lắm không? Vẫn chất giọng trầm ấm quen thuộcÀ phải rồi.... Cái lưng cả phần bụng dưới của cô... Cả vai... Cả chân... Ôi cơ thể của cô đúng là “rất-mệt” T.T nhưng cô không thể để Sasuke-kun lo lắng được... vì thế..Và chưa kịp nói gì thì lớp chăn quấn quanh cơ thể cô đã bị ai-đó gạt phăng ra mất rồi... Và cũng là đôi-tay-của-đó đang nhấc cô lên... nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước ấm:((- Em tắm đi. Tắm xong rồi mặc tạm áo choàng của anh vào. Nói rồi anh đóng cửa phòng tắm lại...Sakura mỉm cười... Có lẽ cô là ngươi con gái hạnh phúc nhất thế giới này mất T.TSasuke-kun của cô đáng yêu quá thôi kyaaaa...Sakura bước ra khỏi phòng tắm.Cô xuống phòng bếp thì đã thấy một tách trà nóng anh đặt sẵn trên bàn và đồ ăn đang được dọn raAnh quay lại nhìn cô...Mí mắt khẽ giật...Đôi dép trong nhà quá to với bàn chân nhỏ bé... Chiếc áo choàng rộng thùng thình khiến cô càng nhỏ xíu...Quả thật... Đáng yêu không thể tưởng được... Chắc anh chết mất với cô gái “phiền phức” này thôi._.Anh đặt đĩa thức ăn xuống bàn cho cô rồi định rời đi đâu đó thì bàn tay bé nhỏ đã nắm lấy vạt áo anh- Anh đi đâu thế? Sakura phụng phịu- Anh phải đến chỗ Naruto. Có người vừa báo cậu ta cần gặp anh gấp.Vâng... Cô dụi vào lưng anh như một chú mèo con nhõng nhẽo... Vâng thực sự là hôm nay Sakura rất-mệt T.T và quan trọng là cô chả muốn xa anh tí nào...- hn... Anh sẽ cố gắng về sớm. Anh vuốt nhẹ mái tóc anh đào rồi rời đi.Không biết có chuyện gì mà 2 người họ gấp gáp thế... Sakura cảm thấy lo lắng..--------///// end chap --------Hô hô các cậu có thấy ông bà này bây giờ ngọt ngào phát hờn không:((( những chap sau là cũng có biến nhưng mà vẫn mùi mẫn méo chịu đc đâu:)))Vì thế ủng hộ mình nhé ~~~~ đừng có đọc chùa đấy nhớ vote cả cmt ý kiến góp ý khen chê hay dở tnao để mình sửa nhé:“> cảm ơn mọi người!!!