"13 giờ 53 phút 34 giây ngày 18 tháng 1 năm 2001, người bị thương Trưởng Tôn Ngưng cấp cứu không có hiệu quả, xác nhận tử vong." Nam bác sĩ hơn ba mươi tuổi tuyên bố xong, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả ba hộ sĩ mặt không thay đổi trước sau đi ra ngoài theo bác sĩ. Bệnh viện nhân dân X thị, phòng cấp cứu thứ nhất lúc trước còn khẩn trương bận rộn, giờ phút này lại là một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống như bị Thần chết bao phủ, dụng cụ lạnh như băng đứng im lẻ loi, giống như sứ giả bị Thần chết sai tới trước dẫn dắt linh hồn người chết. Đột nhiên, thi thể động. 'Rầm' một cái, 'Thi thể' trên giường bật dậy, đột nhiên mở hai mắt ra, giống như laser bắn càn quét về bốn phía, cho đến khi xác nhận an toàn, mới thu hồi ánh mắt. Đây là nơi nào? Bệnh viện? bệnh viện chỗ nào mà lạc hậu như vậy? Mình làm thế nào lại có thể ở bệnh viện? Chẳng lẽ không có bị nổ chết! Không! Không thể nào! Thuốc nổ cực mạnh ở mỗi điểm nổ đều là do mình tự tay chôn xuống, uy lực nổ tung mạnh như…
Chương 2-2
Quân Cưng Sủng Nhàn ThêTác giả: Vân Thủy Yên TìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"13 giờ 53 phút 34 giây ngày 18 tháng 1 năm 2001, người bị thương Trưởng Tôn Ngưng cấp cứu không có hiệu quả, xác nhận tử vong." Nam bác sĩ hơn ba mươi tuổi tuyên bố xong, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả ba hộ sĩ mặt không thay đổi trước sau đi ra ngoài theo bác sĩ. Bệnh viện nhân dân X thị, phòng cấp cứu thứ nhất lúc trước còn khẩn trương bận rộn, giờ phút này lại là một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống như bị Thần chết bao phủ, dụng cụ lạnh như băng đứng im lẻ loi, giống như sứ giả bị Thần chết sai tới trước dẫn dắt linh hồn người chết. Đột nhiên, thi thể động. 'Rầm' một cái, 'Thi thể' trên giường bật dậy, đột nhiên mở hai mắt ra, giống như laser bắn càn quét về bốn phía, cho đến khi xác nhận an toàn, mới thu hồi ánh mắt. Đây là nơi nào? Bệnh viện? bệnh viện chỗ nào mà lạc hậu như vậy? Mình làm thế nào lại có thể ở bệnh viện? Chẳng lẽ không có bị nổ chết! Không! Không thể nào! Thuốc nổ cực mạnh ở mỗi điểm nổ đều là do mình tự tay chôn xuống, uy lực nổ tung mạnh như… Mặc dù, làm đặc công không lo áo cơm, còn được hưởng thụ đặc quyền, nhưng luôn có nhiệm vụ không ngừng, diệt tà ác mãi không hết. Mỗi ngày đều sống ở trong âm mưu hoặc bị người tính kế giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, trên thực tế chưa từng được sống an ổn. Giống như bây giờ ngồi ở trong quán cơm nhỏ, yên tâm lớn mật ăn cơm, càng thêm làm gì cũng không cần suy nghĩ quả thực chưa từng có.Nhân vật nhỏ có thể sẽ không ngừng phiền não, công việc không thuận lợi, bài vở và bài tập gặp khó khăn, gia đình không hòa thuận, nhưng cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cố gắng tranh thủ những gì mình muốn lấy được, sẽ có thu hoạch, có thể trong cuộc sống có chua cay ngọt đắng, nhưng dáng giá ở chỗ có thể được sống chân thật như ý mình.Nuốt món cơm chiên trứng mà kiếp trước mình cực kì khinh thường xuống bụng, Trưởng Tôn Ngưng mới biết cái gì là cảm giác còn sống. Mặc dù nhân vật nhỏ có chua xót của nhân vật nhỏ, nhưng cô tự tin có thể làm một nhân vật nhỏ không có phiền não, không khỏi đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.Đời này, cô phải làm một người Phú Quý nhàn rỗi.Khôi phục chút sức lực, Trưởng Tôn Ngưng đi từ quán cơm nhỏ ra ngoài, mặt trời đã ngả về tây, tầng mây thật dầy chất chồng phía chân trời, như có một cơn bão tuyết lớn buông xuống.Trên đường cái, bước chân của người đi đường vội vã, hoặc cả nhà đồng hành, hoặc kêu gọi bạn bè, kết bạn ba năm người, mỗi người giơ lên tất cả hàng hóa năm mới trong tay, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng cô đơn chiếc bóng, giống như một mảnh lá khô cô độc, nhánh cây không giữ lại, gió cũng không theo đuổi, không biết nên đi nơi nào?Về nhà trước đi, sắp qua năm mới.Hôm nay vé xe đã trở thành phế thãi, không biết còn có thể mua được vé xe lửa trước năm hay không. Mặc dù năm 2001 không đến nổi một vé khó cầu, nhưng trong lúc vận chuyển mùa xuân cũng tương đối đông đúc, thử vận khí một chút đi, không có vé thì nghĩ biện pháp khác.Suy nghĩ, bằng trí nhớ của cô, hướng tới trạm xe buýt đi thẳng đến trạm xe lửa. Không ngờ, còn đi chưa được mấy bước, một bóng người từ đầu hẻm bên cạnh đột nhiên xông tới, đoạt túi vải rách trên tay cô, nghiêng đầu lập tức chạy về phía ngõ hẻm vắng vẻ.Sắp tới thời điểm cuối năm, yêu ma quỷ quái gì cũng ra ngoài làm loạn, còn chưa xong, chuyện xui xẻo tổ chức thành đoàn mà đâm tới, ngược người chết không đền mạng thì thế nào? Tử Thần xúc phạm người cũng có giới hạn, chán sống rồi à. Cô nói cô chính là Trưởng Tôn Ngưng, cũng không nói mình vẫn còn là cái thôn cô trung thực đó.Đuổi theo!
Mặc dù, làm đặc công không lo áo cơm, còn được hưởng thụ đặc quyền, nhưng luôn có nhiệm vụ không ngừng, diệt tà ác mãi không hết. Mỗi ngày đều sống ở trong âm mưu hoặc bị người tính kế giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, trên thực tế chưa từng được sống an ổn. Giống như bây giờ ngồi ở trong quán cơm nhỏ, yên tâm lớn mật ăn cơm, càng thêm làm gì cũng không cần suy nghĩ quả thực chưa từng có.
Nhân vật nhỏ có thể sẽ không ngừng phiền não, công việc không thuận lợi, bài vở và bài tập gặp khó khăn, gia đình không hòa thuận, nhưng cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cố gắng tranh thủ những gì mình muốn lấy được, sẽ có thu hoạch, có thể trong cuộc sống có chua cay ngọt đắng, nhưng dáng giá ở chỗ có thể được sống chân thật như ý mình.
Nuốt món cơm chiên trứng mà kiếp trước mình cực kì khinh thường xuống bụng, Trưởng Tôn Ngưng mới biết cái gì là cảm giác còn sống. Mặc dù nhân vật nhỏ có chua xót của nhân vật nhỏ, nhưng cô tự tin có thể làm một nhân vật nhỏ không có phiền não, không khỏi đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.
Đời này, cô phải làm một người Phú Quý nhàn rỗi.
Khôi phục chút sức lực, Trưởng Tôn Ngưng đi từ quán cơm nhỏ ra ngoài, mặt trời đã ngả về tây, tầng mây thật dầy chất chồng phía chân trời, như có một cơn bão tuyết lớn buông xuống.
Trên đường cái, bước chân của người đi đường vội vã, hoặc cả nhà đồng hành, hoặc kêu gọi bạn bè, kết bạn ba năm người, mỗi người giơ lên tất cả hàng hóa năm mới trong tay, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng cô đơn chiếc bóng, giống như một mảnh lá khô cô độc, nhánh cây không giữ lại, gió cũng không theo đuổi, không biết nên đi nơi nào?
Về nhà trước đi, sắp qua năm mới.
Hôm nay vé xe đã trở thành phế thãi, không biết còn có thể mua được vé xe lửa trước năm hay không. Mặc dù năm 2001 không đến nổi một vé khó cầu, nhưng trong lúc vận chuyển mùa xuân cũng tương đối đông đúc, thử vận khí một chút đi, không có vé thì nghĩ biện pháp khác.
Suy nghĩ, bằng trí nhớ của cô, hướng tới trạm xe buýt đi thẳng đến trạm xe lửa. Không ngờ, còn đi chưa được mấy bước, một bóng người từ đầu hẻm bên cạnh đột nhiên xông tới, đoạt túi vải rách trên tay cô, nghiêng đầu lập tức chạy về phía ngõ hẻm vắng vẻ.
Sắp tới thời điểm cuối năm, yêu ma quỷ quái gì cũng ra ngoài làm loạn, còn chưa xong, chuyện xui xẻo tổ chức thành đoàn mà đâm tới, ngược người chết không đền mạng thì thế nào? Tử Thần xúc phạm người cũng có giới hạn, chán sống rồi à. Cô nói cô chính là Trưởng Tôn Ngưng, cũng không nói mình vẫn còn là cái thôn cô trung thực đó.
Đuổi theo!
Quân Cưng Sủng Nhàn ThêTác giả: Vân Thủy Yên TìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"13 giờ 53 phút 34 giây ngày 18 tháng 1 năm 2001, người bị thương Trưởng Tôn Ngưng cấp cứu không có hiệu quả, xác nhận tử vong." Nam bác sĩ hơn ba mươi tuổi tuyên bố xong, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả ba hộ sĩ mặt không thay đổi trước sau đi ra ngoài theo bác sĩ. Bệnh viện nhân dân X thị, phòng cấp cứu thứ nhất lúc trước còn khẩn trương bận rộn, giờ phút này lại là một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống như bị Thần chết bao phủ, dụng cụ lạnh như băng đứng im lẻ loi, giống như sứ giả bị Thần chết sai tới trước dẫn dắt linh hồn người chết. Đột nhiên, thi thể động. 'Rầm' một cái, 'Thi thể' trên giường bật dậy, đột nhiên mở hai mắt ra, giống như laser bắn càn quét về bốn phía, cho đến khi xác nhận an toàn, mới thu hồi ánh mắt. Đây là nơi nào? Bệnh viện? bệnh viện chỗ nào mà lạc hậu như vậy? Mình làm thế nào lại có thể ở bệnh viện? Chẳng lẽ không có bị nổ chết! Không! Không thể nào! Thuốc nổ cực mạnh ở mỗi điểm nổ đều là do mình tự tay chôn xuống, uy lực nổ tung mạnh như… Mặc dù, làm đặc công không lo áo cơm, còn được hưởng thụ đặc quyền, nhưng luôn có nhiệm vụ không ngừng, diệt tà ác mãi không hết. Mỗi ngày đều sống ở trong âm mưu hoặc bị người tính kế giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, không dám lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, trên thực tế chưa từng được sống an ổn. Giống như bây giờ ngồi ở trong quán cơm nhỏ, yên tâm lớn mật ăn cơm, càng thêm làm gì cũng không cần suy nghĩ quả thực chưa từng có.Nhân vật nhỏ có thể sẽ không ngừng phiền não, công việc không thuận lợi, bài vở và bài tập gặp khó khăn, gia đình không hòa thuận, nhưng cuối cùng đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cố gắng tranh thủ những gì mình muốn lấy được, sẽ có thu hoạch, có thể trong cuộc sống có chua cay ngọt đắng, nhưng dáng giá ở chỗ có thể được sống chân thật như ý mình.Nuốt món cơm chiên trứng mà kiếp trước mình cực kì khinh thường xuống bụng, Trưởng Tôn Ngưng mới biết cái gì là cảm giác còn sống. Mặc dù nhân vật nhỏ có chua xót của nhân vật nhỏ, nhưng cô tự tin có thể làm một nhân vật nhỏ không có phiền não, không khỏi đối với cuộc sống tương lai tràn đầy mong đợi.Đời này, cô phải làm một người Phú Quý nhàn rỗi.Khôi phục chút sức lực, Trưởng Tôn Ngưng đi từ quán cơm nhỏ ra ngoài, mặt trời đã ngả về tây, tầng mây thật dầy chất chồng phía chân trời, như có một cơn bão tuyết lớn buông xuống.Trên đường cái, bước chân của người đi đường vội vã, hoặc cả nhà đồng hành, hoặc kêu gọi bạn bè, kết bạn ba năm người, mỗi người giơ lên tất cả hàng hóa năm mới trong tay, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng cô đơn chiếc bóng, giống như một mảnh lá khô cô độc, nhánh cây không giữ lại, gió cũng không theo đuổi, không biết nên đi nơi nào?Về nhà trước đi, sắp qua năm mới.Hôm nay vé xe đã trở thành phế thãi, không biết còn có thể mua được vé xe lửa trước năm hay không. Mặc dù năm 2001 không đến nổi một vé khó cầu, nhưng trong lúc vận chuyển mùa xuân cũng tương đối đông đúc, thử vận khí một chút đi, không có vé thì nghĩ biện pháp khác.Suy nghĩ, bằng trí nhớ của cô, hướng tới trạm xe buýt đi thẳng đến trạm xe lửa. Không ngờ, còn đi chưa được mấy bước, một bóng người từ đầu hẻm bên cạnh đột nhiên xông tới, đoạt túi vải rách trên tay cô, nghiêng đầu lập tức chạy về phía ngõ hẻm vắng vẻ.Sắp tới thời điểm cuối năm, yêu ma quỷ quái gì cũng ra ngoài làm loạn, còn chưa xong, chuyện xui xẻo tổ chức thành đoàn mà đâm tới, ngược người chết không đền mạng thì thế nào? Tử Thần xúc phạm người cũng có giới hạn, chán sống rồi à. Cô nói cô chính là Trưởng Tôn Ngưng, cũng không nói mình vẫn còn là cái thôn cô trung thực đó.Đuổi theo!