Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng khiến cho trong lòng Hàn Tinh Y không yên. Cô ngồi bên bàn ăn không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm rủa Diệp Dương, đã mười giờ đêm còn kiên trì muốn chạy đi mua bánh ngọt. Hôm nay là kỷ niệm ngày hai người quen nhau, ngày kỷ niệm kết hôn, cũng cho là sinh nhật của họ, bởi vì họ cùng ngày này được cô nhi viện nhặt về, tuy rằng Diệp Dương lớn hơn cô ba tuổi. Trong ngày đặc biệt của cuộc sống này, ban ngày họ trở về cô nhi gặp qua các mẹ từng chăm sóc hai người, về đến nhà đã tối, nhưng Diệp Dương kiên trì muốn cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng mới thấy hoàn mỹ, vì vậy anh kiên trì chạy ra ngoài mua bánh ngọt dưới trời mưa to. Hàn Tinh Y lại nhịn không được nhìn đồng hồ. Diệp Dương ra khỏi cửa lúc mười giờ, hiện tại đã là mười một giờ một phút, còn chưa mua được bánh sao? Các cửa hàng chắc hẳn đóng cửa rồi, khi còn nhỏ không được ăn bánh sinh nhật nên bây giờ oán niệm sâu vậy sao? Khi Hàn Tinh Y nhịn không được mà oán thầm, di động ném ở trên bàn bắt…
Quyển 1 - Chương 7
Xuyên Không Ký SựTác giả: Quân Tản DuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNgoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng khiến cho trong lòng Hàn Tinh Y không yên. Cô ngồi bên bàn ăn không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm rủa Diệp Dương, đã mười giờ đêm còn kiên trì muốn chạy đi mua bánh ngọt. Hôm nay là kỷ niệm ngày hai người quen nhau, ngày kỷ niệm kết hôn, cũng cho là sinh nhật của họ, bởi vì họ cùng ngày này được cô nhi viện nhặt về, tuy rằng Diệp Dương lớn hơn cô ba tuổi. Trong ngày đặc biệt của cuộc sống này, ban ngày họ trở về cô nhi gặp qua các mẹ từng chăm sóc hai người, về đến nhà đã tối, nhưng Diệp Dương kiên trì muốn cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng mới thấy hoàn mỹ, vì vậy anh kiên trì chạy ra ngoài mua bánh ngọt dưới trời mưa to. Hàn Tinh Y lại nhịn không được nhìn đồng hồ. Diệp Dương ra khỏi cửa lúc mười giờ, hiện tại đã là mười một giờ một phút, còn chưa mua được bánh sao? Các cửa hàng chắc hẳn đóng cửa rồi, khi còn nhỏ không được ăn bánh sinh nhật nên bây giờ oán niệm sâu vậy sao? Khi Hàn Tinh Y nhịn không được mà oán thầm, di động ném ở trên bàn bắt… “Tinh Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi.”“Vâng, đã biết.”“Bà xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có tinh thần a?”“Không… Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn hay không… Nói cho Dương...“Nói ra đi Tinh Y, cho dù anh không ở bên cạnh nhưng cũng có thể giúp em nghĩ biện pháp giải quyết a.”“Không… Không có gì đáng ngại…Em chỉ là suy nghĩ… Các mẹ đặt tên chúng ta như thế nào.”“Như vậy a, các mẹ rất lợi hại a, dùng phương pháp như vậy cũng có thể đặt tên.” Nắm di động, sắc mặt Diệp Dương không nhẹ nhàng như giọng nói, có chút hậm hực, Tinh Y có chuyện gạt anh… Là chuyện gì? Đáng giận, không thể ở bên cạnh cùng cô đối mặt… Đáng giận, là chuyện gì… Để sau này dò hỏi vẫn tốt hơn... Bất tri bất giác, tay nắm di động của Diệp Dương càng ngày càng chặt, khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.“Các mẹ rất lợi hại, tên của anh: Diệp Dương, là bởi vì mẹ nhặt được anh dưới tán lá cây Dương Thụ ha.” Hàn Tinh Y nghĩ đến thì thấy buồn cười, phát ra vài tiếng cười khẽ.“Đúng vậy, tên của em: Hàn Tinh Y, là vì mẹ nhặt được em ở mép vào một buổi tối rét lạnh a.” Diệp Dương giả ý thở dài một tiếng: “So với tên của anh còn có ý thơ hơn.”“Nào có, tên của anh cũng rất hay a, em chỉ là đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho con của chúng ta…”“Chúng ta... Đứa nhỏ... ?”“Khách.”Diệp Dương có chút không hiểu nhìn chiếc điện thoại không có âm thanh. Sau đó cố nén thời khắc mấu chốt nên không thể quăng nó đi mà ôm nó vào trong lòng.Đáng chết, vì sao gần đây bầu trời luôn âm u… Nhưng là… Đứa nhỏ…?
“Tinh
Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi.”
“Vâng,
đã biết.”
“Bà
xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có
tinh thần a?”
“Không…
Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn
hay không… Nói cho Dương...
“Nói
ra đi Tinh Y, cho dù anh không ở bên cạnh nhưng cũng có thể giúp em nghĩ biện
pháp giải quyết a.”
“Không…
Không có gì đáng ngại…Em chỉ là suy nghĩ… Các mẹ đặt tên chúng ta như thế nào.”
“Như
vậy a, các mẹ rất lợi hại a, dùng phương pháp như vậy cũng có thể đặt tên.” Nắm
di động, sắc mặt Diệp Dương không nhẹ nhàng như giọng nói, có chút hậm hực,
Tinh Y có chuyện gạt anh… Là chuyện gì? Đáng giận, không thể ở bên cạnh cùng cô
đối mặt… Đáng giận, là chuyện gì… Để sau này dò hỏi vẫn tốt hơn... Bất tri bất
giác, tay nắm di động của Diệp Dương càng ngày càng chặt, khớp ngón tay cũng
trở nên trắng bệch.
“Các
mẹ rất lợi hại, tên của anh: Diệp Dương, là bởi vì mẹ nhặt được anh dưới tán lá
cây Dương Thụ ha.” Hàn Tinh Y nghĩ đến thì thấy buồn cười, phát ra vài tiếng
cười khẽ.
“Đúng
vậy, tên của em: Hàn Tinh Y, là vì mẹ nhặt được em ở mép vào một buổi tối rét
lạnh a.” Diệp Dương giả ý thở dài một tiếng: “So với tên của anh còn có ý thơ
hơn.”
“Nào
có, tên của anh cũng rất hay a, em chỉ là đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho con
của chúng ta…”
“Chúng
ta... Đứa nhỏ... ?”
“Khách.”
Diệp
Dương có chút không hiểu nhìn chiếc điện thoại không có âm thanh. Sau đó cố nén
thời khắc mấu chốt nên không thể quăng nó đi mà ôm nó vào trong lòng.
Đáng
chết, vì sao gần đây bầu trời luôn âm u… Nhưng là… Đứa nhỏ…?
Xuyên Không Ký SựTác giả: Quân Tản DuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNgoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng khiến cho trong lòng Hàn Tinh Y không yên. Cô ngồi bên bàn ăn không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm rủa Diệp Dương, đã mười giờ đêm còn kiên trì muốn chạy đi mua bánh ngọt. Hôm nay là kỷ niệm ngày hai người quen nhau, ngày kỷ niệm kết hôn, cũng cho là sinh nhật của họ, bởi vì họ cùng ngày này được cô nhi viện nhặt về, tuy rằng Diệp Dương lớn hơn cô ba tuổi. Trong ngày đặc biệt của cuộc sống này, ban ngày họ trở về cô nhi gặp qua các mẹ từng chăm sóc hai người, về đến nhà đã tối, nhưng Diệp Dương kiên trì muốn cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng mới thấy hoàn mỹ, vì vậy anh kiên trì chạy ra ngoài mua bánh ngọt dưới trời mưa to. Hàn Tinh Y lại nhịn không được nhìn đồng hồ. Diệp Dương ra khỏi cửa lúc mười giờ, hiện tại đã là mười một giờ một phút, còn chưa mua được bánh sao? Các cửa hàng chắc hẳn đóng cửa rồi, khi còn nhỏ không được ăn bánh sinh nhật nên bây giờ oán niệm sâu vậy sao? Khi Hàn Tinh Y nhịn không được mà oán thầm, di động ném ở trên bàn bắt… “Tinh Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi.”“Vâng, đã biết.”“Bà xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có tinh thần a?”“Không… Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn hay không… Nói cho Dương...“Nói ra đi Tinh Y, cho dù anh không ở bên cạnh nhưng cũng có thể giúp em nghĩ biện pháp giải quyết a.”“Không… Không có gì đáng ngại…Em chỉ là suy nghĩ… Các mẹ đặt tên chúng ta như thế nào.”“Như vậy a, các mẹ rất lợi hại a, dùng phương pháp như vậy cũng có thể đặt tên.” Nắm di động, sắc mặt Diệp Dương không nhẹ nhàng như giọng nói, có chút hậm hực, Tinh Y có chuyện gạt anh… Là chuyện gì? Đáng giận, không thể ở bên cạnh cùng cô đối mặt… Đáng giận, là chuyện gì… Để sau này dò hỏi vẫn tốt hơn... Bất tri bất giác, tay nắm di động của Diệp Dương càng ngày càng chặt, khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.“Các mẹ rất lợi hại, tên của anh: Diệp Dương, là bởi vì mẹ nhặt được anh dưới tán lá cây Dương Thụ ha.” Hàn Tinh Y nghĩ đến thì thấy buồn cười, phát ra vài tiếng cười khẽ.“Đúng vậy, tên của em: Hàn Tinh Y, là vì mẹ nhặt được em ở mép vào một buổi tối rét lạnh a.” Diệp Dương giả ý thở dài một tiếng: “So với tên của anh còn có ý thơ hơn.”“Nào có, tên của anh cũng rất hay a, em chỉ là đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho con của chúng ta…”“Chúng ta... Đứa nhỏ... ?”“Khách.”Diệp Dương có chút không hiểu nhìn chiếc điện thoại không có âm thanh. Sau đó cố nén thời khắc mấu chốt nên không thể quăng nó đi mà ôm nó vào trong lòng.Đáng chết, vì sao gần đây bầu trời luôn âm u… Nhưng là… Đứa nhỏ…?