Trần Kình đang mải tiếp chuyện trên bàn rượu với mấy vị lãnh đạo trong chính quyền thành phố thì Trần Túy gọi điện tới. Vì phải kính họ thêm vài ly, chén qua chén lại xã giao lấy lệ nên bây giờ hắn hơi choáng váng, cảm thấy có chút sốt ruột. Nếu như không phải thành công của dự án lớn lần này có được là nhờ sự trợ giúp đắc lực của mấy người đang ngồi đây, thêm nữa, hai trong số đó còn là bạn lâu năm của cha hắn, thì hắn sớm đã lánh đi rồi. Điện thoại reo, hắn thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc hắn đang muốn viện cớ rời khỏi đây. Nhưng khi vừa nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, hắn liền chau mày. Đứa em trai này không có việc thì không tìm hắn, mà đã tìm là y rằng chẳng phải việc tốt đẹp gì. Cần tiền để đi cửa sau, tạo dựng quan hệ vẫn còn là chuyện nhỏ, hầu hết các trường hợp đều là gặp rắc rối gì đó rồi chờ hắn tới thu dọn tàn cuộc. Hắn xin lỗi, cáo từ mấy vị lãnh đạo đang say sưa trên bàn tiệc, đứng dậy ra ngoài hành lang nhận điện thoại. Đầu kia, giọng Trần Túy có chút khác thường…
Tác giả: