Lúc Lộ Trạch tỉnh lại, nghe có tiếng người nói chuyện, cậu cố hết sức mở mắt ra, mất một lúc lâu mới nhìn rõ trên đầu mình là trần nhà màu trắng, kiểu này, hình như cậu đang ở bệnh viện, chẳng lẽ cậu không chết? Lúc đó, suy nghĩ cuối cùng trong đầu trước khi cậu mất đi ý thức chính là cậu cho rằng mình sẽ chết, dù sao cậu cũng bị va chạm rất thê thảm. “Phu nhân, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, tiểu thiếu gia là người tốt sẽ được trời phù hộ!” “Chỉ hi vọng thế, nếu A Đình cứ như vậy thì tôi phải nói sao với cô em gái đã mất của mình đây?” “Phu nhân, đừng đau lòng…” Tiểu thiếu gia? A Đình? Còn có người khác trong phòng bệnh này sao? Không phải chỉ có một mình mình? “Phu nhân, tiểu… tiểu thiếu gia tỉnh rồi!” “Cái gì?” Người đang nói chuyện bên ngoài phòng bệnh lập tức chạy vào, một người trong đó trông giống như người được gọi là ‘phu nhân’ xúc động nhìn cậu, gọi người phía sau: “Mau, mau gọi bác sĩ đến đây!” Người đàn ông trung niên đứng phía sau lập tức chạy ra ngoài. “A Đình, con…

Truyện chữ