Ánh mắt Tiết Hách lần thứ ba nhìn về phía tên nhóc kỳ quái kia, người nọ tựa hồ c*̃ng phát hiện ra. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì đặc biệt kỳ quái cho lắm, dù sao ở thời đại này, làm cái gì đều là quyền tự do của người ta. Chỉ là… Thật sự là không có cách nào để ngồi yên mà mặc kệ. Tiết Hách thở dài. “Này, cậu.” Tiết Hách cao gần một mét chín, người nọ đứng trước mặt hắn quả thực giống như đứng trước đỉnh núi thái sơn. “…!!!!” Trong siêu thị mà mặc áo tay dài, quần dài, còn đội thêm mũ, thậm chí còn khoa trương đến mức đeo thêm một cặp kính mát. Tên nhóc khẩn trương nhìn hắn, thậm chí hai tay vô ý vô thức mà làm ra bộ dáng phòng vệ. “… Xin lỗi, chẳng qua tôi cảm thấy cậu làm lỡ thời gian của mọi người quá lâu.” Tiết Hách bất đắc dĩ nói. Mặc dù bây giờ siêu thị c*̃ng không tính là quá nhiều người, thế nhưng các bác gái mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tối đứng đằng sau đã bắt đầu oán trách. Cái người trẻ tuổi ăn mặc khoa trương này đã đứng trước quầy thu ngân khá lâu rồi…

Truyện chữ