Sau những lúc miệt mài học tập, Thư chống cằm, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống đường, lòng buồn vời vợi. Ánh Hoa đến bên cô, khẽ bảo:  - Ê! Đến kỳ nộp tiền nhà rồi đấy. Lão bà bà mới cho thằng nhóc đưa giấy báo. Tính sao đây nhỏ?  - Thì gom tiền lại nộp cho lão bà bà. Vậy cũng hỏi, bộ bệnh hả?  - Nhưng cuối tháng, thi cử liên miên. Có đứa nào về nhà được đâu mà có đủ ngân lượng để "cống nạp" cho lão bà bà đúng hạn chứ.  Thư liếc bạn, cau mày bảo:  - Thi cử đâu liên quan đến chuyện kinh tế, mà là cái tính xí xọn, xài ẩu tả mới lâm vào tình trạng kiệt quệ. Lúc ra bách hóa sao không nhăn, không nghĩ đến lúc bà chủ hỏi thăm sức khỏe? Tôi thấy bà vui vẻ lắm mà.  - Bởi vậy bây giờ mới than thở vì hối hận nè, không thấy sao?  - Thì đem hối hận đó xuống dưới nhà ca cẩm đủ kiểu với bà chủ, xin khất lại. Lưỡi của bà cũng dẻo lắm, cầu viện với tôi chi cho mệt.  Ánh Hoa phụng phịu. Yến Linh nằm trên giường phụ hoạ:  - Thư Thư là đầu tàu. Thuyền trưởng đưa con tàu đến bến bình yên mà. Chẳng lẽ quân sư…

Truyện chữ