Kể từ khi anh bước chân ra khỏi thế giới của tôi, tôi nghĩ có thể quên, có thể thoát khỏi, luôn tự nhủ bản thân mình rằng anh đã cách xa tôi rồi, nhưng thực tế anh vẫn luôn ẩn mãi trong trái tim tôi. “Người em đang đợi chờ, trong tương lai anh ấy còn cách em bao xa? Em nghe thấy tiếng gió thổi từ phía tàu điện ngầm và đám đông con người Em xếp hàng, tay giữ chặt tấm vé mang con số của tình yêu”[1] Đợi hết bản nhạc, tôi mới bình tĩnh nhấc máy, tiếng Uông Nhiên ở đầu dây bên kia như hết kiên nhẫn. Màng nhĩ dường như bị phá vỡ, tôi đem điện thoại để cách ra 1 inch vẫn có thể nghe rõ. Tôi cố gắng tiêu hóa những điều Uông Nhiên thông báo, thuận tay vuốt mái tóc dài đến eo ra sau đầu. Quyết tâm lần thứ 101, nhất định phải cắt đi mấy ngàn phiền não này. Là ai nói con gái mang mái tóc dài mới có dáng vẻ ôn nhu mê người, hại tôi ham hố để tóc tận bảy năm. “Diệp Tử, nha đầu kia, cậu đang ở đâu?” Tôi há miệng th* d*c, phải nghe những lời sắp tới, thật không tốt cho bữa trưa của mình. “Cậu có tới…
Tác giả: