Tác giả:

Điện thoại của Giản Tư luôn ở chế độ rung, để biết được có cuộc gọi đến, điện thoại đành bỏ túi sát người. Cho dù vào thời điểm nào, cho dù tâm lý chuẩn bị tốt đến đâu, nhưng hễ túi quần rung lên nhè nhẹ, cô vẫn giật mình khó hiểu. Có lẽ năm năm nay, di động đều đem lại tin xấu, nên cô đã mắc phải hội chứng sợ cuộc gọi đến. Định thần lại, cô rút điện thoại ra, là một tin nhắn: Anh chờ em ở đầu ngõ gần nhà, Tưởng Chính Lương. Giản Tư cười gượng, Tưởng Chính Lương rất hiểu nỗi khổ của cô, anh cố gắng không làm cô khó xử. Ba năm trước, anh về thăm mẹ con cô vào dịp nghỉ hè. Trước mặt anh, mẹ đã mắng cô xơi xơi với những lời lẽ đay nghiến: Đến như Tưởng Chính Lương mà còn đỗ vào một trường đại học danh tiếng, còn cô chỉ biết yêu đương nhăng nhít, rồi phải vào một trường hạng bét, tự mình rước vạ còn làm liên lụy đến gia đình. Cho đến tận bây giờ cô vẫn nhớ mãi thái độ cảm thông của Tưởng Chính Lương. Sắc mặt đó làm cô tổn thương hơn bất kỳ lời nói nào, cũng đúng thôi, mẹ cô nói không sai…

Truyện chữ