Cố Cách không nghĩ tới có thể nhìn thấy Bạch Đốc ở nơi tường gạch đổ nát này, chỗ này tuyệt đối không thích hợp để cậu xuất hiện. Lá cây rụng xuống đậu trên vai Bạch Đốc nhưng cậu vẫn ngẩn người không nhúc nhích, phảng phất như nhìn như vậy đã lâu. Cố Cách xuyên thấu qua ánh mắt cậu như thấy được tửng mảng tường trắng bong ra từ chân tường cũ kỹ. Cậu đương nhiên không nên như vậy, Cố Cách vẫn còn nhớ rõ, trong lĩnh vực của Bạch Đốc cậu chính là thủy chiều đang lên, có thể hô mưa gọi gió, nhưng hắn đã cảm thấy mệt mỏi khi phải gượng ép chính mình nở nụ cười với cậu. Ngày đó ở cùng nhau rõ ràng là lạnh lùng như vậy, cũng chỉ có mình hắn đa tình. Ở bên hắn vài năm như vậy, quả thật là đã làm khó cho cậu. Cố Cách không để ý, thản nhiên thoáng nhìn, cũng lười thay đổi biểu cảm. Con đường nhỏ hẹp, Cố Cách thấy người kia không có ý nhường đường liền bước qua sát vai cậu. Con chó lớn lông vàng trong góc nhìn thấy Cố Cách, do dự sủa hai tiếng, bắt gặp đối phương quay đầu liền thè chiếc lưỡi…
Tác giả: