Vua Hán say A Kiều, xây cung vàng khoá chặt Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây Đoá phù dung xưa rồi, nay thành cỏ đứt rễ Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu… (Thiếp mệnh bạc – Lý Bạch)[1] [1] Bản dịch toàn bộ thơ và phú trong truyện thuộc về người dịch. Vào khoảnh khắc đó, y hờ hững xoay người bỏ đi, mặc câu thề nguyền thời ấu thơ sẽ xây lầu vàng cho nàng dần trở nên hoang lạnh rồi tan tành đổ vỡ. Vào ngày hôm đó, định mệnh xô đẩy nàng tình cờ gặp lại người thầy – người bạn tốt ngày trước, để trong lòng lại ngân lên niềm hy vọng mới. Vào tháng đó, y ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nàng, để chợt nhận ra có cố gắng bao nhiêu cũng là vô vọng, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì y lại thật lòng tin vào nụ cười trong sáng ấy. Vào năm đó, nàng vẫn lẩn quẩn trong chốn hồng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...