Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang trong phòng, Thư Muội Dao ngậm nước trong miệng, súc miệng vài cái qua loa rồi nhổ ra bọt kem, lấy tốc độ chạy 100m về phía cửa lớn. “Đến đây!” Đây là lần thứ ba trong vòng 10 phút, cô phải chạy tới chạy lui đóng mở cửa. “Dao Dao thật có lỗi, tớ đang vội!” Chung Hân Di từ ngoài đẩy cửa tiến vào, chạy vào trong phòng, một bên kêu lên. “Không sao mà.” Cô đáp lại người đã lao đi không thấy bóng dáng trong không khí, “Đúng rồi, cẩn thận có nước –” Còn chưa khô. Thư Muội Dao còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy tiếng có người bị trơn mà ngã xuống. Sàn nhà chấn động dữ dội. Cú ngã này thật không nhẹ. Trên tay cô cầm bàn chải đánh răng, tựa vào cạnh cửa, lắc đầu thở dài. Cái kẻ lơ mơ này đúng là tự làm tự chịu thôi, vài phút trước khi lao ra cửa thì làm đổ cốc nước trên tay mình, cô đã giúp đỡ xử lý hậu quả, sàn nhà còn chưa khô, đã thấy người này quay về. “Dao Dao, cám ơn……” Vừa ngã một cú, trên tay ngoài cái cặp công văn, giờ lại thêm một túi da đóng…
Tác giả: