Tên ta, Ursula. Mỗi khi nhắc tới cái tên này đám hải tộc luôn dùng một loại ngữ khí vừa khiếp sợ lại vừa khinh bỉ, mặc dù chúng có thể chỉ là lũ cá tôm với bộ não không lớn hơn hạt đậu bao nhiêu. "Mày nói là Ursula?!!!" "Đúng, thật là đáng sợ!!!" Đương nhiên còn có tiếng hét. "A!!!!" "Mụ ta có bộ tóc đen giống hệt như một đàn rắn!" "Còn có tám cái chân bạch tuộc không ngừng ngoe nguẩy nữa. Nếu bị mấy cái chân này bắt được thì mày sẽ không bao giờ còn có cơ hội về nhà nữa!" "Nơi mụ ta sống là khu vực chết chóc của biển. Ở đó không có ánh sáng, chỉ có những linh hồn đau thương, những bài ca đưa đám để chia buồn với những tính mạng mất đi". "Tuyệt vọng, đau buồn và chết chóc! Đó là thế giới riêng mang lại sức mạnh cho Ursula. Đừng nhắc đến cái tên đó nữa, yên lặng nào! Mày nghe đi, mụ ta lại mắt đầu hát bài hát ma quái để chờ đợi tế phẩm thuần khiết tiếp theo dưới rãnh biển tối tăm kìa!!!" Đương nhiên, những đoạn đối thoại trên đều là Bảo Bảo và Bối Bối ra ngoài chơi nghe thấy về thuật…
Tác giả: