Lúc Giai Giai xuất viện, Nhạc Minh Huy và cha mẹ cô bé đi đón cô bé. Nhạc Minh Huy đã xem qua rất nhiều hình trước kia của cô bé, mắt cô bé rất to, trên khuôn mặt tròn tròn tươi cười luôn có lúm đồng tiền, kiểu đầu nấm thoạt nhìn hết sức đáng yêu, là một cô bé rất cởi mở. Song hôm nay, Nhạc Minh Huy thở dài, nói với đứa nhỏ gầy đét cúi đầu nắm chặt góc áo của mẹ: “Giai Giai, ngày mai còn cần cháu đi một chuyến đến cục cảnh sát, mẹ và ba cũng đi cùng cháu, có được không?” Giai Giai rõ ràng cảm thấy sợ hãi đối với người đàn ông không quá quen thuộc đang nói chuyện này, nhưng Nhạc Minh Huy chính là người đã cứu nó đưa ra chỗ chú cảnh sát, nó biết anh là người tốt, do dự một chút, dưới giọng dỗ dành nhỏ nhẹ của mẹ, Giai Giai khẽ gật đầu một cái. Nhạc Minh Huy thở phào, đưa mắt nhìn xe cảnh sát chở gia đình người bị hại chạy nhanh khỏi cổng bệnh viện, lúc này mới lấy điện thoại ra xin chỉ thị. “Tống cục, tôi cần tổ trợ giúp tâm lý người bị hại. ” anh nói. Bên kia nói mấy câu, rõ ràng là…

Truyện chữ