Khi quen biết Trần Tử Gia, Tô Thố mới biết được trên thế giới này đích xác là có người sinh ra đã có dung mạo xứng đáng được gọi là khôi ngô tuấn tú đến kinh diễm. Tô Thố bị nụ cười mỉm chi của Trần Tử Gia đóng đinh tại chỗ sau một phút, lập tức chạy vội về phía trước, gắt gao nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh ấy, nịnh nọt kêu một tiếng ” Anh Tử Gia mới tới ạ”, thanh âm giống như được trộn mật. Cách gọi ngọt ngào đến phát ngấy đó đã khiến cho Tô Trí đứng bên cạnh bị k*ch th*ch, đang hậm hực, anh ta cố ý đằng hắng vài tiếng, lườm cô em gái một cái, nhắc nhở rằng mình còn đang sống sờ sờ ở đây, đừng có mà ‘trọng sắc khinh huynh’. Tô Thố đâu thèm quan tâm đến ông anh trai, lộ ra nét mặt rạng rỡ tươi cười với Trần Tử Gia: “ Cảm ơn anh đến đón em.” Trần Tử Gia mỉm cười, ôn hòa nói:” Đừng khách khí.” Tô Trí không phục bắt đầu gào lên:” Trần Tử Gia, cậu có biết không hả? Tô Thố em quá khinh người đi! Từ nhỏ đến lớn em gọi anh được mấy tiếng ‘ Anh’ hả? Hiện tại gọi cậu bằng ‘Anh’ thân…
Tác giả: