An Thừa Trạch ngày bé là một đứa trẻ vô cùng trong sáng tốt bụng, chính xác mà nói thì không phải ngày bé, mãi tới năm mười tám tuổi bị ép tham gia quân ngũ, hắn vẫn là người lương thiện. Nhưng sau này, hắn gọi đùa bản thân khi ấy chính là “nhóc nghịch ngợm”. Thiếu niên dũng cảm kỳ thực chính là dưa, dưa chính là ngốc, ngốc chính là dưa. Năm mười tuổi, bị thằng bạn học thường xuyên bắt nạt mình xách một thanh mã tấu đến kích động chút huyết tính hiếm hoi trong người. Lúc hai đứa đánh nhau, hắn sẩy tay vạch một đường lên mặt thằng nhóc nghịch ngợm kia, tạo thành vết sẹo cả đời không thể xóa bỏ. Chuyện này khiến Liễu Như – mẹ hắn – phải bán đứt nhà cũ để chạy chữa cho người ta, hơn nữa còn mang An Thừa Trạch bỏ xứ ra đi, vì vậy mà gặp lại gã đàn ông phụ bạc nghe đâu ra ngoài mua nước tương, mua đến mười năm chưa về. *theo tiếng địa phương Thiểm Tây, “dưa” có nghĩa là ngốc nghếch/khờ dại *huyết tính: tính sốt sắng làm việc nghĩa *mua nước tương: nguyên văn là “đả tương du”, ý là ra ngoài…
Tác giả: