Nhất Hạnh cảm thấy thật đau đầu, ngồi ở trên sô pha, nghe bà nội tả một câu Tử Diễn, hữu một câu Tử Diễn, trong lòng cô thầm nghĩ Lâm Tử Diễn này thật không hổ có tiếng là hoa hoa công tử, cũng không biết hắn là sử dụng thủ đoạn gì mà già trẻ cũng không thoát được. Bà nội đeo vào kính lão viễn thị, một bên xem phim truyền hình dài tập, còn không quên tiếp tục dò hỏi. “ Tử Diễn gần đây làm gì?” “Đã lâu rồi không gặp hắn.” “Này, Nhất Hạnh, gần đây con cùng Tử Diễn thế nào?” “Nhất Hạnh a, con nên gọi điện thoại cho Tử Diễn, tốt xấu gì cũng nên liên lạc giữ lại cảm tình, bà thấy trong TV những người yêu nhau khi cách xa thường nhung nhớ, như thế nào bà không thấy con cùng Tử Diễn liên lạc qua điện thoại?” …… Nhất Hạnh nặng nề mà thở ra một hơi:“Bà nội ngủ ngon, con đi ngủ.” Trong lúc đứng dậy, cô âm thầm nói:“Ai, khi nào thì mình cùng Lâm Tử Diễn luyến ái.” Trở về phòng, lấy di động, nhấn vài dãy số, rồi tạm dừng, đơn giản tắt máy. Kỳ thật Nhất Hạnh cùng Lâm Tử Diễn quen biết nhau là vì…
Tác giả: